Công tử một xứ kia, xênh xang áo mũ, miệng ngậm píp, tay vung vẩy can, khoác tay một cô đầm ung dung thả bộ trên hè phố ở khu Tây Luân Đôn.
Đi qua hai hoạ sĩ vẽ dạo, đôi tình nhân đứng nghe họ tán chuyện. Hai hoạ sĩ đang độ ế khách, ngồi chia nhau mấy điếu thuốc rê, tán gẫu cho nhau nghe về tài nghệ trác tuyệt của thầy học mình. Một gã nói:
- Có thể cậu không tin, và nói chung hầu như không ai chịu tin cả. Nhưng mắt tớ đã nhìn thấy. Lần đó ông thầy tớ ngồi vẽ một tờ đô lên vỉa hè kia.Vẽ chưa ráo mực, mấy gã ăn mày đi qua nhìn thấy, tưởng tờ đôla thật vội tranh nhau cào đến gãy móng tay mới biết mình nhầm.
Hai gã ôm bụng cười ngất. Một lát sau gã kia mới nói:
- Mới chiều hôm qua, hai thầy trò tớ ngồi chơi bên cây cầu kia. Ông thầy vẽ lên lancan một khoanh xúcxích. Vẽ xong, quẳng bút, quay lại đã thấy một chú chó vồ lại goạm. Ôi, ba bốn cái răng gãy văng ra tứ tung như những đầu đạn súng lục... Khiếp... khiếp...
Vị công tử xứ kia cất mũ, cúi chào, vỗ tay bốp bốp. Hai vị hoạ sĩ thấy có kẻ tán thưởng thì mũi cứ thế mà nở ra, to như hai quả bida trong mấy tiệm Casinô.
Vị công tử xứ kia lúc đó mới nhã nhặn nói:
- Khá khen cho tài vẽ của hai vị thầy khả kính nọ. Nhưng dùng cái tài để lừa được một con chó háu ăn và vài gã ăn mày mắt quáng gà thì có gì đáng nói.
- Ngài muốn chế nhạo chúng tôi? - hai hoạ sĩ sửng cồ.
- ấy chết, là tôi nói cái tài vẽ của các thầy kia so với ông già của tôi thì cũng giống như so sánh con thuyền độc mộc với con tàu Titanic mà thôi.
- Này, nếu ngài không giải thích đàng hoàng thì xin lỗi quý bà, chúng tôi hứa sẽ làm cho tôn ông đây biến thành nhân thịt cho một chiếc bánh.
Vị công tử xứ kia ung dung nói:
- Ông già tôi ngồi vẽ một nhà máy sản xuất liên hợp. Vẽ xong, ông trình với các nhà chức trách bên ngân hàng. Mấy vị này có đôi mắt sáng hơn mắt cú vọ. Vậy mà thoạt nhìn, họ đã mê mẩn tâm thần, dốc hết hầu bao ra, bỏ vốn đầu tư cho xí nghiệp. Nhưng các ngài biết đấy, một bức tranh giống như thật thì cũng chỉ là bức tranh. Còn ông già tôi đem tiền đó đầu tư cho mấy đường dây buôn lậu. Tiền bạc vào túi ông cứ gọi là như nước chảy.
- Bằng chứng đâu? - hai vị hoạ sĩ nóng nảy hỏi.
- ổng trích một vài phần trăm đầu tư cho tôi sang đây đặng kiếm chút chất xám trong trường đại học. Tưởng cái gì chứ chất xám thì tôi có thừa.
Nhưng để có khoản tiền đầu tư đều đều, tôi đến đứng trước cổng trường, chụp vài pô gởi về. Tôi còn ngồi vẽ cho ổng xem một tiền đồ xán lạn của mình. ổng tin sái cổ, còn tôi thì... khơ...khơ...khơ...
Vị công tử quay sang hôn vào má người tình đánh chụt.
Hai hoạ sĩ xứ Tây nghe đến đó thì rụng rời, quỳ mọp xuống lạy như tế sao.
Công tử xứ kia lại ung dung thả bộ. Cô bồ mắt xanh đi bên cạnh cười rúc rích như một con chuột con...
Đi qua hai hoạ sĩ vẽ dạo, đôi tình nhân đứng nghe họ tán chuyện. Hai hoạ sĩ đang độ ế khách, ngồi chia nhau mấy điếu thuốc rê, tán gẫu cho nhau nghe về tài nghệ trác tuyệt của thầy học mình. Một gã nói:
- Có thể cậu không tin, và nói chung hầu như không ai chịu tin cả. Nhưng mắt tớ đã nhìn thấy. Lần đó ông thầy tớ ngồi vẽ một tờ đô lên vỉa hè kia.Vẽ chưa ráo mực, mấy gã ăn mày đi qua nhìn thấy, tưởng tờ đôla thật vội tranh nhau cào đến gãy móng tay mới biết mình nhầm.
Hai gã ôm bụng cười ngất. Một lát sau gã kia mới nói:
- Mới chiều hôm qua, hai thầy trò tớ ngồi chơi bên cây cầu kia. Ông thầy vẽ lên lancan một khoanh xúcxích. Vẽ xong, quẳng bút, quay lại đã thấy một chú chó vồ lại goạm. Ôi, ba bốn cái răng gãy văng ra tứ tung như những đầu đạn súng lục... Khiếp... khiếp...
Vị công tử xứ kia cất mũ, cúi chào, vỗ tay bốp bốp. Hai vị hoạ sĩ thấy có kẻ tán thưởng thì mũi cứ thế mà nở ra, to như hai quả bida trong mấy tiệm Casinô.
Vị công tử xứ kia lúc đó mới nhã nhặn nói:
- Khá khen cho tài vẽ của hai vị thầy khả kính nọ. Nhưng dùng cái tài để lừa được một con chó háu ăn và vài gã ăn mày mắt quáng gà thì có gì đáng nói.
- Ngài muốn chế nhạo chúng tôi? - hai hoạ sĩ sửng cồ.
- ấy chết, là tôi nói cái tài vẽ của các thầy kia so với ông già của tôi thì cũng giống như so sánh con thuyền độc mộc với con tàu Titanic mà thôi.
- Này, nếu ngài không giải thích đàng hoàng thì xin lỗi quý bà, chúng tôi hứa sẽ làm cho tôn ông đây biến thành nhân thịt cho một chiếc bánh.
Vị công tử xứ kia ung dung nói:
- Ông già tôi ngồi vẽ một nhà máy sản xuất liên hợp. Vẽ xong, ông trình với các nhà chức trách bên ngân hàng. Mấy vị này có đôi mắt sáng hơn mắt cú vọ. Vậy mà thoạt nhìn, họ đã mê mẩn tâm thần, dốc hết hầu bao ra, bỏ vốn đầu tư cho xí nghiệp. Nhưng các ngài biết đấy, một bức tranh giống như thật thì cũng chỉ là bức tranh. Còn ông già tôi đem tiền đó đầu tư cho mấy đường dây buôn lậu. Tiền bạc vào túi ông cứ gọi là như nước chảy.
- Bằng chứng đâu? - hai vị hoạ sĩ nóng nảy hỏi.
- ổng trích một vài phần trăm đầu tư cho tôi sang đây đặng kiếm chút chất xám trong trường đại học. Tưởng cái gì chứ chất xám thì tôi có thừa.
Nhưng để có khoản tiền đầu tư đều đều, tôi đến đứng trước cổng trường, chụp vài pô gởi về. Tôi còn ngồi vẽ cho ổng xem một tiền đồ xán lạn của mình. ổng tin sái cổ, còn tôi thì... khơ...khơ...khơ...
Vị công tử quay sang hôn vào má người tình đánh chụt.
Hai hoạ sĩ xứ Tây nghe đến đó thì rụng rời, quỳ mọp xuống lạy như tế sao.
Công tử xứ kia lại ung dung thả bộ. Cô bồ mắt xanh đi bên cạnh cười rúc rích như một con chuột con...