
Ngày nay chúng ta càng gắn liền với công nghệ cao bao nhiêu thì ta càng kém gắn bó tình cảm giao tiếp với nhau bấy nhiêu. Máy nhắn tin, điện thoại cầm tay, computer, laptop, email…những thứ công nghệ tân tiến của thời đại giúp ta và người thân, bè bạn dễ dàng và mau lẹ "kết nối" với nhau chỉ bằng một vài ngón tay thao tác trên mấy nút nhấn be bé xinh xinh hay trên bàn phím gõ. Tuy nhiên, chính những thứ đó lại làm chúng ta thực sự đang cách xa nhau. Như ai đó cảm nhận một cách xót xa: "Tưởng gần gang tất mà xa nghìn trùng!"
Thật vậy, trong lúc ta đang chia sẻ một bữa cơm với những người yêu thương trong gia đình hay bè bạn thân quen, thì những cú điện thoại di động bất cứ nới đâu và bất kì nơi nào cũng đều quá dễ dàng chen vào, cắt ngang khoảng khắc hiếm hoi ta đang có. Nghĩ lại xem, ta đang nửa chừng một câu chuyện ý nhị với người thân yêu, đột ngột có điện thoại, thế là gián đoạn và "mất hứng" khi nối lại câu chuyện dở dang.
Ta càng nâng cấp computer, thay đường dây kết nối qua modem và điện thoại bằng đường truyền ADSL thì đám con yêu dấu của ta càng dễ đắm chìn sâu hơn vào mấy trò chơi trực tuyến (game online) vừa li kì vừa mang tính gây nghiện. Khi nào không chơi game thì trẻ tán gẫu (chat) hàng giờ trước màn hình và bàn phím, hoặc miệt mài với các trang blog, trang web cá nhân đầy cám dỗ. Chẳng những công nghệ cao (hi-tech) chiếm dụng phần lớn thời gian học hành của trẻ mà còn nuốt chửng con cái chúng ta, cuốn hút chúng thêm xa rời ta. Hậu quả, ta càng ít có dịp trò chuyện cho ra câu chuyện với những núm ruột của mình, mà chỉ còn dăm ba câu hỏi đáp bời rời, vụn vặt. Ta đang gần nhau đấy mà cũng đang xa nhau đấy. Đúng thế không?
May là xã hội ta chưa thịnh hành thói quen mua bán trực tuyến, ta còn biết đi chợ nhưng dần dần ta cũng đang mất đi thói quen mua nắm rau, con cá và la cà một chút để trao đổi thân tình với chị bán hàng quen thuộc. Các hệ thống siêu thị càng đa dạng hóa mặt hàng, càng hữu hiệu hóa dịch vụ cung cấp thì ta càng sống với những giao tiếp một chiều vì mọi quan hệ qua lại giữa người với người ngày càng bị triệt tiêu.
Ta cũng không còn thói quen mỗi tháng cầm món tiền nhỏ từ tay cô thủ quỹ phát lương, cười vui vẻ với cô và nói hai tiếng "cám ơn" nhã nhẵn. Bây giờ, tháng trước mặt ta không phải là một gương mặt phụ nữ có cái miệng tô son và làn má phấn nữa, thay vào đó là một khối sắt xám xịt, thô kệch và một khe hẹp để ta nhét vào tấm thẻ plastic. Tệ hơn, những khi tới nơi gia dịch ngoài giờ hành chánh, ta đành phải “giao tiếp” gián tiếp với máy ATM vì chỉ có thể xỏ hai bàn tay xuyên qua lỗ tò vò của lớp cửa sắt đan bằng những cọng to tướng.
Ta không thể từ chối công nghệ cao. Ta rất cần nó. Ta đã quen thuộc với nó và nó mặc nhiên trở thành phần tử hữu cơ gắn bó đời sống cá nhân, gia đình, xã hội của ta. Vấn đề là ta biết làm chủ nó chứ không tự biến thành nô lệ của nó. Ta biết tập sống vừa cần nó mà cũng vừa sẵn sàng không cần nó. Và các bạn trẻ, hãy biết chủ động tạo ra hoàn cảnh "ngoài vùng phủ sóng" để níu giữ hạnh phúc, để giữ cho mình những giây phút riêng tư, phải thế không, thưa bạn?
Thật vậy, trong lúc ta đang chia sẻ một bữa cơm với những người yêu thương trong gia đình hay bè bạn thân quen, thì những cú điện thoại di động bất cứ nới đâu và bất kì nơi nào cũng đều quá dễ dàng chen vào, cắt ngang khoảng khắc hiếm hoi ta đang có. Nghĩ lại xem, ta đang nửa chừng một câu chuyện ý nhị với người thân yêu, đột ngột có điện thoại, thế là gián đoạn và "mất hứng" khi nối lại câu chuyện dở dang.
Ta càng nâng cấp computer, thay đường dây kết nối qua modem và điện thoại bằng đường truyền ADSL thì đám con yêu dấu của ta càng dễ đắm chìn sâu hơn vào mấy trò chơi trực tuyến (game online) vừa li kì vừa mang tính gây nghiện. Khi nào không chơi game thì trẻ tán gẫu (chat) hàng giờ trước màn hình và bàn phím, hoặc miệt mài với các trang blog, trang web cá nhân đầy cám dỗ. Chẳng những công nghệ cao (hi-tech) chiếm dụng phần lớn thời gian học hành của trẻ mà còn nuốt chửng con cái chúng ta, cuốn hút chúng thêm xa rời ta. Hậu quả, ta càng ít có dịp trò chuyện cho ra câu chuyện với những núm ruột của mình, mà chỉ còn dăm ba câu hỏi đáp bời rời, vụn vặt. Ta đang gần nhau đấy mà cũng đang xa nhau đấy. Đúng thế không?
May là xã hội ta chưa thịnh hành thói quen mua bán trực tuyến, ta còn biết đi chợ nhưng dần dần ta cũng đang mất đi thói quen mua nắm rau, con cá và la cà một chút để trao đổi thân tình với chị bán hàng quen thuộc. Các hệ thống siêu thị càng đa dạng hóa mặt hàng, càng hữu hiệu hóa dịch vụ cung cấp thì ta càng sống với những giao tiếp một chiều vì mọi quan hệ qua lại giữa người với người ngày càng bị triệt tiêu.
Ta cũng không còn thói quen mỗi tháng cầm món tiền nhỏ từ tay cô thủ quỹ phát lương, cười vui vẻ với cô và nói hai tiếng "cám ơn" nhã nhẵn. Bây giờ, tháng trước mặt ta không phải là một gương mặt phụ nữ có cái miệng tô son và làn má phấn nữa, thay vào đó là một khối sắt xám xịt, thô kệch và một khe hẹp để ta nhét vào tấm thẻ plastic. Tệ hơn, những khi tới nơi gia dịch ngoài giờ hành chánh, ta đành phải “giao tiếp” gián tiếp với máy ATM vì chỉ có thể xỏ hai bàn tay xuyên qua lỗ tò vò của lớp cửa sắt đan bằng những cọng to tướng.
Ta không thể từ chối công nghệ cao. Ta rất cần nó. Ta đã quen thuộc với nó và nó mặc nhiên trở thành phần tử hữu cơ gắn bó đời sống cá nhân, gia đình, xã hội của ta. Vấn đề là ta biết làm chủ nó chứ không tự biến thành nô lệ của nó. Ta biết tập sống vừa cần nó mà cũng vừa sẵn sàng không cần nó. Và các bạn trẻ, hãy biết chủ động tạo ra hoàn cảnh "ngoài vùng phủ sóng" để níu giữ hạnh phúc, để giữ cho mình những giây phút riêng tư, phải thế không, thưa bạn?
(Sưu tầm)