
Cơn mưa cuối mùa thiệt là ghét! Ào tới một cái, làm Hiền ướt như chuột lột. Cái nón rộng vành che kín khuôn mặt cũng muốn nhão ra trên đầu của Hiền. Bước nhanh vào quán café quen thuộc, ngồi thọt lõm vào sâu trong chiếc ghế sa-long quá bự so với Hiền. Không nói, Hiền chỉ vào menu, ra dấu cho người phục vụ biết Hiền muốn một ly ca cao nóng để xua tan cái lạnh của cơn mưa chết dịch này. Khi tách ca cao được đưa ra kèm theo một nụ cười quen thuộc của anh tiếp viên. Ôm trọn tách ca cao trên tay, xoa xoa mong truyền cho Hiền một chút hơi ấm. Quán hôm nay vắng thiệt, có lẽ hôm nay vì cơn mưa mắc dịch này Hiền mới vô quán vào ban ngày, nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhìn qua cửa kiếng, mưa quét trên đường dữ dội, có gì đó như mưa rất giận dữ. Hiền cảm nhận thế, rồi lại phì cười vì ý nghĩ ngớ ngẩn của mình. Mưa thì làm gì có cảm xúc mà biết giận dữ cơ chứ!
-Con bé đó hả? Chơi thôi! Không có gì hết, chỉ là bạn!
Hiền giật nảy mình. Tiếng An! Đúng! quen thuộc lắm, chính giọng nói này mà. Tiếng nói ấy ngay đằng sau Hiền. Im re. Co cụm. Ráng nghe hết câu chuyện của An tình cờ nghe được. Không nghi ngờ gì An, chỉ là Hiền tò mò và muốn làm An bất ngờ thôi.
-Vậy sao? Tao thấy mày với nó đâu có đơn giản là bạn!-tiếng một người con trai khác, chắc là bạn của An.
-Trời! Tao đâu có điên! Nó đã bị thằng bạn tao “xài” rồi, tao thích gái “còn” hơn! Con bé này chỉ là vui thôi, thấy nó hay hay, thế thôi!
-Mày “xơi” nó rồi à?
-Không! Nó kỹ lắm! Mẹ! Có phải gái tân đâu mà chảnh, mà sĩ diện!
Hiền gai hết cả mình, An đang nói đến ai vậy? Hiền hay một người con gái khác nữa bên đời An? Mà dù có là ai thì tại sao? Tại sao An lại tàn nhẫn đến như thế?
-Tiếc nhỉ? Con bé đó cũng xinh thế mà lại “tiêu” rồi! Mà dạo này mày đang “vờn” với mấy con vậy?
- Hai thôi! Có thời gian đâu mà “vờn”? “Vợ” tao và con bé đó!
-Vậy mày với “vợ” mày lành rồi à? Nghe lần trước kêu chia tay mà?
-Thì chia rồi huề! Quen ba năm rồi còn gì!
-Ba năm mà vẫn lăng nhăng với con khác à?
-Mày là con lừa à? Mấy con theo tao, nó ngu nó chịu!
...
Hiền chẳng đủ dũng cảm để nghe hết câu chuyện của hai người nữa rồi! Hiền biết mình là ai trong hai người An vừa nói. Con bé đó! Hiền muốn điên dại, Hiền cứ nghĩ An là người chữa lành vết thương cho Hiền nhưng hóa ra toàn là giả dối. An giả dối và Hiền cũng giả dối. An lừa Hiền, An nói An yêu Hiền. Đâu rồi vòng tay ấm áp của An? Đâu rồi những nụ hôn cuồng dại? Đâu rồi những lời nói yêu thương của An? Đâu rồi hả An? Giả dối, giả dối hết mà! Hahahaha...... Hiền cũng lừa An, Hiền là GÁI CÒN TRINH, Hiền không cố tình thế, sau này Hiền mới biết ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUAN HỆ TÌNH DỤC và hiển nhiên Hiền vẫn CÒN! Hiền chỉ chưa kịp nói với An thôi. Mà giờ điều ấy không còn quan trọng nữa rồi, hết rồi, hết thật rồi! Lòng Hiền tê tái...
An ra khỏi quán khi cơn mưa vừa dứt, Khi lướt qua bàn của Hiền, Hiền kéo sụp cái nón vốn rất vĩ đại xuống thật sâu gương mặt Hiền. An chẳng hay biết, thản nhiên đi qua. Bóng An khuất khỏi quán cũng là lúc nước mắt Hiền chực trào ra khỏi khóe mắt, ướt đẫm khuôn mặt Hiền. Hiền khóc! Khóc vì đau xót cho chính mình, khóc vì mang nỗi nhục gái mất nết mà không phải thế, khóc vì tất cả tình yêu sót lại trong tim Hiền vỡ vụn... Khóc trong im lặng, không la hét, không gào thét cũng chẳng than van... Nỗi đau đã quá lớn, Hiền không đủ sức nữa rồi...
Liêu xiêu ra khỏi quán khi trời chập tối. Điện thoại báo có một mess. Của An: “Bé con, có nhớ cái hẹn tối nay với anh không? Tự nhiên anh nhớ em wá! Anh sẽ đón em sớm hơn nhé? Thay đồ đi bé con! OXOXOX”
Hiền reply lại rất nhanh: “ Em nghĩ chúng ta nên cancel cuộc hẹn tối nay và mãi mãi vì em là GÁI MẤT TRINH anh à!”
Hiền send mess cuối cùng gởi cho An rồi rút sim ra bẻ làm đôi..........
Trời lại chuyển mưa lớn hơn, gầm gừ gào thét......
-Con bé đó hả? Chơi thôi! Không có gì hết, chỉ là bạn!
Hiền giật nảy mình. Tiếng An! Đúng! quen thuộc lắm, chính giọng nói này mà. Tiếng nói ấy ngay đằng sau Hiền. Im re. Co cụm. Ráng nghe hết câu chuyện của An tình cờ nghe được. Không nghi ngờ gì An, chỉ là Hiền tò mò và muốn làm An bất ngờ thôi.
-Vậy sao? Tao thấy mày với nó đâu có đơn giản là bạn!-tiếng một người con trai khác, chắc là bạn của An.
-Trời! Tao đâu có điên! Nó đã bị thằng bạn tao “xài” rồi, tao thích gái “còn” hơn! Con bé này chỉ là vui thôi, thấy nó hay hay, thế thôi!
-Mày “xơi” nó rồi à?
-Không! Nó kỹ lắm! Mẹ! Có phải gái tân đâu mà chảnh, mà sĩ diện!
Hiền gai hết cả mình, An đang nói đến ai vậy? Hiền hay một người con gái khác nữa bên đời An? Mà dù có là ai thì tại sao? Tại sao An lại tàn nhẫn đến như thế?
-Tiếc nhỉ? Con bé đó cũng xinh thế mà lại “tiêu” rồi! Mà dạo này mày đang “vờn” với mấy con vậy?
- Hai thôi! Có thời gian đâu mà “vờn”? “Vợ” tao và con bé đó!
-Vậy mày với “vợ” mày lành rồi à? Nghe lần trước kêu chia tay mà?
-Thì chia rồi huề! Quen ba năm rồi còn gì!
-Ba năm mà vẫn lăng nhăng với con khác à?
-Mày là con lừa à? Mấy con theo tao, nó ngu nó chịu!
...
Hiền chẳng đủ dũng cảm để nghe hết câu chuyện của hai người nữa rồi! Hiền biết mình là ai trong hai người An vừa nói. Con bé đó! Hiền muốn điên dại, Hiền cứ nghĩ An là người chữa lành vết thương cho Hiền nhưng hóa ra toàn là giả dối. An giả dối và Hiền cũng giả dối. An lừa Hiền, An nói An yêu Hiền. Đâu rồi vòng tay ấm áp của An? Đâu rồi những nụ hôn cuồng dại? Đâu rồi những lời nói yêu thương của An? Đâu rồi hả An? Giả dối, giả dối hết mà! Hahahaha...... Hiền cũng lừa An, Hiền là GÁI CÒN TRINH, Hiền không cố tình thế, sau này Hiền mới biết ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUAN HỆ TÌNH DỤC và hiển nhiên Hiền vẫn CÒN! Hiền chỉ chưa kịp nói với An thôi. Mà giờ điều ấy không còn quan trọng nữa rồi, hết rồi, hết thật rồi! Lòng Hiền tê tái...
An ra khỏi quán khi cơn mưa vừa dứt, Khi lướt qua bàn của Hiền, Hiền kéo sụp cái nón vốn rất vĩ đại xuống thật sâu gương mặt Hiền. An chẳng hay biết, thản nhiên đi qua. Bóng An khuất khỏi quán cũng là lúc nước mắt Hiền chực trào ra khỏi khóe mắt, ướt đẫm khuôn mặt Hiền. Hiền khóc! Khóc vì đau xót cho chính mình, khóc vì mang nỗi nhục gái mất nết mà không phải thế, khóc vì tất cả tình yêu sót lại trong tim Hiền vỡ vụn... Khóc trong im lặng, không la hét, không gào thét cũng chẳng than van... Nỗi đau đã quá lớn, Hiền không đủ sức nữa rồi...
Liêu xiêu ra khỏi quán khi trời chập tối. Điện thoại báo có một mess. Của An: “Bé con, có nhớ cái hẹn tối nay với anh không? Tự nhiên anh nhớ em wá! Anh sẽ đón em sớm hơn nhé? Thay đồ đi bé con! OXOXOX”
Hiền reply lại rất nhanh: “ Em nghĩ chúng ta nên cancel cuộc hẹn tối nay và mãi mãi vì em là GÁI MẤT TRINH anh à!”
Hiền send mess cuối cùng gởi cho An rồi rút sim ra bẻ làm đôi..........
Trời lại chuyển mưa lớn hơn, gầm gừ gào thét......