Skip to main content

Vỡ vụn


Cơn mưa cuối mùa thiệt là ghét! Ào tới một cái, làm Hiền ướt như chuột lột. Cái nón rộng vành che kín khuôn mặt cũng muốn nhão ra trên đầu của Hiền. Bước nhanh vào quán café quen thuộc, ngồi thọt lõm vào sâu trong chiếc ghế sa-long quá bự so với Hiền. Không nói, Hiền chỉ vào menu, ra dấu cho người phục vụ biết Hiền muốn một ly ca cao nóng để xua tan cái lạnh của cơn mưa chết dịch này. Khi tách ca cao được đưa ra kèm theo một nụ cười quen thuộc của anh tiếp viên. Ôm trọn tách ca cao trên tay, xoa xoa mong truyền cho Hiền một chút hơi ấm. Quán hôm nay vắng thiệt, có lẽ hôm nay vì cơn mưa mắc dịch này Hiền mới vô quán vào ban ngày, nhìn mọi thứ vừa quen thuộc vừa xa lạ. Nhìn qua cửa kiếng, mưa quét trên đường dữ dội, có gì đó như mưa rất giận dữ. Hiền cảm nhận thế, rồi lại phì cười vì ý nghĩ ngớ ngẩn của mình. Mưa thì làm gì có cảm xúc mà biết giận dữ cơ chứ!

-Con bé đó hả? Chơi thôi! Không có gì hết, chỉ là bạn!

Hiền giật nảy mình. Tiếng An! Đúng! quen thuộc lắm, chính giọng nói này mà. Tiếng nói ấy ngay đằng sau Hiền. Im re. Co cụm. Ráng nghe hết câu chuyện của An tình cờ nghe được. Không nghi ngờ gì An, chỉ là Hiền tò mò và muốn làm An bất ngờ thôi.

-Vậy sao? Tao thấy mày với nó đâu có đơn giản là bạn!-tiếng một người con trai khác, chắc là bạn của An.

-Trời! Tao đâu có điên! Nó đã bị thằng bạn tao “xài” rồi, tao thích gái “còn” hơn! Con bé này chỉ là vui thôi, thấy nó hay hay, thế thôi!

-Mày “xơi” nó rồi à?

-Không! Nó kỹ lắm! Mẹ! Có phải gái tân đâu mà chảnh, mà sĩ diện!

Hiền gai hết cả mình, An đang nói đến ai vậy? Hiền hay một người con gái khác nữa bên đời An? Mà dù có là ai thì tại sao? Tại sao An lại tàn nhẫn đến như thế?

-Tiếc nhỉ? Con bé đó cũng xinh thế mà lại “tiêu” rồi! Mà dạo này mày đang “vờn” với mấy con vậy?

- Hai thôi! Có thời gian đâu mà “vờn”? “Vợ” tao và con bé đó!

-Vậy mày với “vợ” mày lành rồi à? Nghe lần trước kêu chia tay mà?

-Thì chia rồi huề! Quen ba năm rồi còn gì!

-Ba năm mà vẫn lăng nhăng với con khác à?

-Mày là con lừa à? Mấy con theo tao, nó ngu nó chịu!
...
Hiền chẳng đủ dũng cảm để nghe hết câu chuyện của hai người nữa rồi! Hiền biết mình là ai trong hai người An vừa nói. Con bé đó! Hiền muốn điên dại, Hiền cứ nghĩ An là người chữa lành vết thương cho Hiền nhưng hóa ra toàn là giả dối. An giả dối và Hiền cũng giả dối. An lừa Hiền, An nói An yêu Hiền. Đâu rồi vòng tay ấm áp của An? Đâu rồi những nụ hôn cuồng dại? Đâu rồi những lời nói yêu thương của An? Đâu rồi hả An? Giả dối, giả dối hết mà! Hahahaha...... Hiền cũng lừa An, Hiền là GÁI CÒN TRINH, Hiền không cố tình thế, sau này Hiền mới biết ĐÓ KHÔNG PHẢI LÀ QUAN HỆ TÌNH DỤC và hiển nhiên Hiền vẫn CÒN! Hiền chỉ chưa kịp nói với An thôi. Mà giờ điều ấy không còn quan trọng nữa rồi, hết rồi, hết thật rồi! Lòng Hiền tê tái...

An ra khỏi quán khi cơn mưa vừa dứt, Khi lướt qua bàn của Hiền, Hiền kéo sụp cái nón vốn rất vĩ đại xuống thật sâu gương mặt Hiền. An chẳng hay biết, thản nhiên đi qua. Bóng An khuất khỏi quán cũng là lúc nước mắt Hiền chực trào ra khỏi khóe mắt, ướt đẫm khuôn mặt Hiền. Hiền khóc! Khóc vì đau xót cho chính mình, khóc vì mang nỗi nhục gái mất nết mà không phải thế, khóc vì tất cả tình yêu sót lại trong tim Hiền vỡ vụn... Khóc trong im lặng, không la hét, không gào thét cũng chẳng than van... Nỗi đau đã quá lớn, Hiền không đủ sức nữa rồi...

Liêu xiêu ra khỏi quán khi trời chập tối. Điện thoại báo có một mess. Của An: “Bé con, có nhớ cái hẹn tối nay với anh không? Tự nhiên anh nhớ em wá! Anh sẽ đón em sớm hơn nhé? Thay đồ đi bé con! OXOXOX”

Hiền reply lại rất nhanh: “ Em nghĩ chúng ta nên cancel cuộc hẹn tối nay và mãi mãi vì em là GÁI MẤT TRINH anh à!”

Hiền send mess cuối cùng gởi cho An rồi rút sim ra bẻ làm đôi..........

Trời lại chuyển mưa lớn hơn, gầm gừ gào thét......

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...