Skip to main content

Em buông tay, anh nhé!

Gửi anh, người con trai mãi mãi không là của em. Dường như ông trời đang trêu ngươi em thì phải? Tại sao ông trời để cho em gặp anh trong một hoàn cảnh như thế này? Có nằm mơ em cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rằng mình lại đang yêu một người có vợ và con như anh.

Ấy vậy mà nó lại đang là sự thật. Sự thật phũ phàng quá phải không anh? Em từng cám ơn ông trời rất nhiều vì đã cho em được gặp anh trong chuyến đi ấy. Nhưng bây giờ em cảm thấy hối hận rồi, phải chi em đừng có mặt trong chuyến đi ấy thì em đã không gặp anh, đã không dành tình cảm cho anh quá nhiều như bây giờ.

Tại em hết phải không anh? Em biết rằng trái tim em mong manh lắm, em đã giữ mình sắt đá suốt bao nhiêu lâu, em chỉ hy vọng rằng em sẽ gặp được một người yêu em hết mực. Nhưng hình như mơ ước của em nó cao sang quá phải không anh? Hãy nói rằng anh cũng yêu em dù chỉ một lần được không anh? Dù sao đi nữa, em cũng cám ơn vì anh đã nói cho em biết được sự thật mặc cho cái sự thật ấy phũ phàng quá anh ơi.Khi anh nói tai em như lùng bùng. Em đã nghĩ rằng hay tại vì anh không thích em nên mới nói ra như vậy để cho em mau chóng quên anh đi. Nhưng không, anh đã nói thật, trong giọng nói của anh dường như có chút gì đó cay cay phải không?

Anh đã không muốn nói, nhưng tại em, cũng chỉ vì em yêu cầu nên anh đã nói ra cái điều ấy. Trước kia em cứ thắc mắc rằng chắc cuộc đời của anh phải có một biến cố thật lớn thì con người anh mới trở nên như thế. Em cứ đinh ninh rằng đó là chuyện gia đình nên em cũng không dám thắc mắc gì nhiều. Bây giờ thì em đã hiểu cái nguyên nhân sâu xa khiến con người anh thành thế này (là một con người sống khép kín, sống nội tâm, hiểu được hết về anh thì khó lắm!). Nhưng tại sao anh lại nói: “Thà nói ra mà chỉ một mình anh khổ, mọi người đều vui!” Anh nghĩ rằng em có thể vui được ah? Anh ác lắm anh biết không?

Lời nói của anh như con dao sắc nhọn đang cứa vào trái tim em. Em đã khóc, em đúng là trẻ con phải không anh? Khi em khóc không biết tâm trạng anh thế nào nhỉ? Anh cứ luôn miệng nói rằng anh gây nên tội lớn rồi. Phải, tội anh gây ra lớn lắm anh biết không? Anh nói rằng anh cũng thích em, như vậy là anh đang bắt cá hai tay sao? Thế sao khi em hỏi anh: “Đối với cô ấy bây giờ anh thế nào?” thế nào của em ở đây nghĩa là anh có yêu cô ấy không hay chỉ sống vì trách nhiệm? Anh có tham lam quá không khi lại trả lời em rằng: “Anh cũng không biết nữa!?” Thế nghĩa là sao hả anh? Con trai sao mà tham lam thế hả anh? Yêu một người mà vẫn có thể dành tình cảm cho một người khác nữa.

Anh đã từng nói rằng từ hơn một năm nay anh không sống cho riêng bản thân anh, anh sống cho gia đình, anh thì sao cũng được, miễn là mọi người vui. Anh thấy ba mẹ anh vui, cô ấy vui, và dĩ nhiên, đứa con trai của anh cũng vui vì được sống trong một gia đình hạnh phúc gồm cả cha và mẹ, vậy đối với anh là đủ rồi.

Em cũng luôn ước ao rằng sau này nếu có gia đình em cũng sẽ được như thế, một gia đình gồm cả chồng, cả vợ và cả những đứa con trắng trẻo xinh xinh. Nhưng hình như những việc em đang làm bây giờ sai rồi phảiải không anh? Tại sao em lại thích anh? Anh bảo đó là lỗi của anh, phải chi hôm ấy anh kiềm chế được tình cảm của mình, phải chi hôm ấy anh đừng vuốt tóc em, anh đừng nắm tay em thì đã không có chuyện gì xảy ra.

Em nhận hết mọi lỗi lầm về mình, em nói chỉ một mình em buồn là đủ rồi, được không anh? Nhưng hình như anh không chịu như thế, sao lúc nào anh cũng muốn giành hết thiệt thòi về mình, để rồi anh lại nói rằng thà để anh chịu đựng, chứ nhìn thấy em buồn, em khóc anh còn đau lòng hơn nữa. Giờ em chỉ còn biết nghĩ là chúng ta có duyên nhưng không nợ mà thôi.

Chúng ta sinh ra không phải để dành cho nhau, đúng không anh? Anh biết không, trước kia em chưa bao giờ có ý nghĩ rằng mình sẽ tranh giành hạnh phúc với người khác để rồi làm cho cả 3 người phải đau khổ. Nhưng sao bây giờ em lại muốn nói với anh rằng: “hãy bỏ tất cả đi để đến với em” đến thế này?

Em ích kỷ lắm đúng không anh? Em vừa ích kỷ mà cũng vừa tham lam nữa chứ. Em luôn muốn sở hữu cái mà em biết chắc rằng nó không bao giờ thuộc về mình. Em đã biết trước cái viễn cảnh ấy nó thế nào rồi. Cứ cho rằng chúng ta đến được với nhau đi, chúng ta có hạnh phúc trọn vẹn được không khi sau lưng chúng ta có quá nhiều người phải đau khổ. Ba me anh chắc chắn sẽ không bao giờ chấp nhận em, cô ấy sẽ suy sụp đến thế nào đây? Còn đứa con trai của anh nữa chứ, chắc là nó sẽ căm thù em lắm phải không anh? Chưa nói đến chuyện nếu ba mẹ em biết thì em không tưởng tượng được sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Đứa con gái mà hàng ngày ba mẹ vẫn cưng chiều, nâng niu lại đang tâm đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác sao? Tương lai cho chuyện chúng mình mờ mịt quá phải không anh? Em không tìm thấy một lối thoát nào dù là nhỏ bé cho chuyện này hết.

Vậy nên - em buông tay - anh nhé! Dù vẫn biết rằng chúng ta có yêu nhau, có thương nhớ, có nghĩ về nhau nhưng anh hãy tập quên em đi nha anh. Em cũng sẽ tập để wên anh, dù em biết chắc chuyện đó sẽ khó khăn lắm nhưng em sẽ cố gắng hết sức mình.

Em mong rằng sau này em và anh có thể trở thành những người bạn của nhau, được không anh? Em sẽ luôn luôn đứng sau lưng khi anh cần và em sẽ cầu chúc cho anh được hạnh phúc mãi mãi bên gia đình, bên cô ấy và bên đứa con trai xinh xắn của mình, anh nhé!

Ann (Ngôi sao)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...