Skip to main content

Nghe Yanni để tìm thấy thành công

Nghe New Age mà chưa nghe Yanni thì chưa thể thưởng thức hết cái hay của nhạc hòa tấu đương đại. Nếu Kitaro là đỉnh cao của trường phái âm nhạc Phương Đông, thì Yanni chính là cực còn lại của âm nhạc Phương Tây.
Yanni có hai dòng nhạc là hoành tráng và trữ tình. Hôm nay tôi chỉ muốn phân tích góc độ hoành tráng của nhà soạn nhạc tài ba người Hy Lạp này.
Với các loại nhạc hòa tấu khác, nghe đã là cảm nhận đủ, nhưng riêng với trường phái nhạc hoành tráng của Yanni, chúng ta thực sự phải xem và nghe, vì tính chất hoành tráng và có phần kiêu sa của dàn nhạc.
Xem một DVD với dàn loa home-theatre bật gần hết công suất, đôi lúc tôi phải nổi da gà và tự hỏi một câu hỏi ngớ ngẩn: Tại sao chất liệu của âm thanh thật đơn giản: chỉ có 7 nốt nhạc và các ốc-ta, nhưng qua tay của Yanni, nó lại làm nên một sắc thái hùng vĩ đến như vậy!
Nghe Yanni khiến mình phấn chấn một cách diệu kỳ, giống như xúc cảm lúc mình thực hiện được một nguyện vọng, và đang tận hưởng sự thành công ấy. Không phải là điều ngạc nhiên lắm khi lần đầu tiên nghe Santorini trong lễ khai mạc hoành tráng của Olympic Atlanta 1996, giống như được tham gia vào cuộc diễu hành của 20.000 VĐV thực thụ ngoài đời. Đôi lúc còn tưởng chính mình là những VĐV ưu tú đại diện cho các quốc gia.
Sau này, rất nhiều bản nhạc của Yanni được lấy để khai mạc các event lớn nhỏ quốc tế và trong nước, các buổi lễ tôn vinh tài năng, các buổi lễ phát thưởng, trên kênh FTV như Santoriny, Acroyali, Within attraction...
Thưởng thức Yanni để thấy mỗi loại nhạc cụ hiện đại được huyền thoại âm nhạc Hy Lạp nâng lên một tầm mới, để thăng hoa cho chính loại nhạc cụ đó. Rõ ràng nhất là bài Marching Season trong album Yanni Live at the Acropolis.
Đầu tiên phải kể đến việc một mình Yanni chơi 2 cây đàn 3 tầng (tổng cộng 6 tầng) để thấy ông kết hợp hiện đại với truyền thống trong nhạc của mình tài tình thế nào.
Trước đây tôi không bao giờ thích nghe bộ gõ vì nó quá ồn, nhưng trong Marching Season, có một đoạn độc diễn trống hơn 5 phút khiến tôi phải nghĩ khác về vai trò của loại nhạc cụ này trong dàn nhạc giao hưởng hiện đại. Trong Acroyali cũng vậy, tiếng trống khúc dạo đầu cho thấy trống đã thăng hoa như thế nào trong nhạc của Yanni.
Cũng trong Marching Season, Within Attraction, violin lại một lần bứt phá để vượt lên cái dịu dàng, tha thướt, mềm mại và nhỏ nhẹ vốn có của nó. Violin vẫn được mệnh danh là "nhạc cụ nữ hoàng", nhưng violin dưới tài biến tấu của Yanni cùng các nghệ sĩ đã tiếp cận lên một vị trí khác, kiêu hùng và bản lĩnh, như thể sẵn sàng đối kháng với bất cứ loại nhạc cụ nào muốn qua mặt nó.

Nghe bản Marching Season của Yanni.
Trong Within Attraction, hai nghệ sĩ kéo violin trình diễn như một trận thư hùng so kiếm của hai kiếm khách chứ không đơn thuần là cuộc trình diễn của hai nhạc công! Trong Acroyali, violin được đánh theo dạng pizzicato (tức là đánh nốt nhạc trên violin bằng cách bật ngón tay mà không dùng vĩ kéo) đoạn đầu!
Trong Nightingale (chim sơn ca), cây flute lại một lần nữa vẫy chào tất cả các nhạc cụ khác để soán ngôi ! Đây là live show của Yanni ở đền Taji Mahal. Thành công nhất trong bản nhạc này là đoạn độc diễn của nhạc công thổi sáo. Sáo tại các nước Hồi giáo có tính chât thôi miên rắn hổ, nhưng ở đây, sáo có thể thôi miên hàng triệu trái tim người yêu nhạc. Đó là đoạn độc diễn thành công nhất của flute trong Live in Cypcus. Bài Nightingale sau này lồng trong film Truyền thuyết liêu trai.
Các bạn hãy cùng tôi nghe Yanni, để dễ dàng tìm thấy sự thành công của mình trong đó!
Bảo Châu (Ngôi sao)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...