Skip to main content

Ngưu Lang và Chức Nữ thời đại @!

Nhiều tuần, nhiều tháng liền không gặp. Sợi dây kết nối họ mỗi ngày là webcam, Yahoo! Messenger hoặc những tin nhắn có khi đến vào nửa đêm. Đó là những cặp vợ chồng vì hoàn cảnh phải "yêu... xa" nên nhịp sống gia đình họ rất khác biệt...

Không khó kiếm ra những đôi bạn vừa đính ước hoặc những đôi vợ chồng trẻ nhưng lại… biền biệt "anh ở đầu sông, em cuối sông" như thế. Thời buổi mà học bổng du học phổ biến, cơ hội công tác dài ngày ở nước ngoài không còn là điều lạ thì những Ngưu Lang - Chức Nữ @ ngày càng nhiều hơn.

Yêu kiểu… nghìn trùng!

Khoan nói đến nỗi khổ phải xa nhau. Chỉ riêng cái khổ đầu tiên: thuyết phục người bạn đời, thuyết phục gia đình hai bên thông cảm chuyện tạm vắng đã là thách thức quá lớn. Xa mặt cách lòng, ai biết được chuyện gì! Khi một bạn gái trẻ có nick là fallsweet viết lên forum webtretho vài dòng: "Mình vừa nhận được học bổng đi học nước ngoài một năm. Nhưng vấn đề là chồng mình nhất quyết không cho đi. Bọn mình lấy nhau được hơn năm, chưa có baby. Mình không biết làm thế nào bây giờ?", lập tức có đến vài chục lời... bàn ra của các anh chồng bên cạnh những lời bàn vô (thường là của các cô gái!).

Có người "răn đe" một cách hài hước bằng câu thơ "chế" đã trở thành phổ biến: "Có vợ (chồng) mà để đi Tây, khác nào xe máy… dựng ngay bờ hồ!". Có người như nick Melody còn dẫn chứng chuyện của chính mình: "Mình có con một tuổi rưỡi thì được suất học bổng đi học nước ngoài sáu tháng. Chồng không đồng ý nhưng mình cứ đi vì nghĩ cơ hội không đến hai lần. Con gửi ngoại nuôi. Về nước, chồng gạt hết giận hờn tự ái, lại vui vẻ với nhau. Nhưng vấn đề là sau này khi chồng có chuyện này khác ở bên ngoài, mình trách thì anh ta tỉnh queo cho rằng vợ làm được chuyện vợ thích thì... chồng cũng có thể làm chuyện chồng thích. Thấy khổ chưa!".

Quả thật, nếu không có được sự đồng thuận của "đối tác" thì việc một người đi xa sớm muộn cũng trở thành vết rạn không dễ gì hàn gắn. Chính nick fallsweet sau vài ngày đăng đàn chuyện đi học nước ngoài cũng lắc đầu than trời với bạn bè trên mạng: "Bạn bè cùng trang lứa ai cũng ủng hộ cả nhưng người thân lại không đồng ý. Thậm chí mẹ ruột mình cũng không thích mình đi vì sợ con gái... mất chồng! Khổ quá đi mất. Ông xã mình thì cương quyết: Em thích đi thì cứ đi luôn. Hoặc anh hoặc đi học. Tùy em!".

Thế nhưng, thực tế không phải cặp vợ chồng nào cũng cực đoan đến thế trước chuyện người bạn đời đi xa. Hồng Hạnh (29 tuổi, làm việc ở báo Rùa Vàng) biết tin chồng được cử đi nước ngoài tiếp tục chương trình cao học vào lúc đứa con gái đầu lòng mới hơn 2 tuổi và lại đang có thai bé thứ hai! Phải mất khá nhiều đắn đo lựa chọn, cuối cùng hai vợ chồng mới có được quyết định là vẫn đi học nhưng chọn nước gần nhất trong số ba nước cơ quan cho chọn (Đức, Úc, Thái Lan). "Ít nhất thì nếu có chuyện gì còn có thể bay ngay về...", vợ chồng Hạnh cho biết.

Khi trở thành Ngưu Lang - Chức Nữ @, gần như mọi sinh hoạt của những gia đình trẻ này thay đổi. Thanh Hằng (27 tuổi, làm việc tại Công ty TNHH HL, Bình Chánh) giãi bày: "Nhiều lúc xe hư giữa đường hay trời mưa, hoặc có việc gì đó cần đến bàn tay người đàn ông trong nhà mới thấm thía cảm giác tủi thân. Tất nhiên là vẫn có thể xoay xở để tự mình làm được hết. Song cái cảm giác đơn độc quả thật nhiều lúc ám ảnh lắm…".

Giữ cho "xa cũng như gần"…

Một điều rất phổ biến ở những cặp vợ chồng yêu... xa ấy là những giận hờn, trách móc, than vãn rất ít chen vào cuộc sống của họ. "Chỉ dám kể cho ông xã nghe chuyện vui chứ chuyện buồn hay những khó khăn lúc nào mình cũng phải giấu bớt. Nhiều lúc stress lắm, nhưng nói ra mà người ta ở xa không làm gì được thì người ta xót lắm!" - Mỹ Dung (28 tuổi, từng là du học sinh của Houston Community College System, Mỹ) cho biết.

Đám cưới xong Dung lập tức lên đường du học. Vợ chồng xa nhau ròng rã hai năm, hiếm hoi lắm mới có dịp "tay bắt mặt mừng". Báu vật của hai vợ chồng Dung cũng như với nhiều đôi "yêu xa" là 12 ngày phép năm, người ở nhà chẳng dám nghỉ ngày nào, chắt mót để dành lúc chồng (vợ) về có trọn thời gian bên nhau, để đi du lịch, để tự tay nấu cho nhau những bữa cơm nhà hay chăm sóc con cái.

Thỉnh thoảng, trên forum của những đôi "yêu xa" vẫn bắt gặp những chủ đề cảm động như: "Chồng đi học nước ngoài, bọn em mới cưới được mấy tháng đã phải xa nhau. Còn mấy ngày nữa là sinh nhật anh ấy, có món quà gì thể hiện được tình cảm không…?". Những chủ đề ấy luôn được người đồng cảnh ngộ hỗ trợ, hướng dẫn hết mình...

Xa nhau, Yahoo! Messenger, webcam, blog, điện thoại… trở thành những nhịp cầu Ô Thước bất ly thân. Và không chỉ có vậy, nhiều cặp vợ chồng còn tìm cách tạo ra những bất ngờ nho nhỏ mỗi ngày để thêm "gia vị” cho năm tháng xa nhau.

"Gia vị” đó có khi là cuộc điện thoại âu yếm đánh thức vợ dậy đi làm mỗi ngày, có khi là những tấm thiệp điện tử tự thiết kế, hay những dòng tha thiết trên blog chỉ vợ chồng biết với nhau…

Khi rơi vào tình thế buộc phải trở thành những Ngưu Lang - Chức Nữ @, dẹp bớt cái tôi, cùng xoay xở, hợp sức "bắc nhịp cầu Ô Thước" thế nào là chuyện rất cần làm. Sự xa cách là một thử thách trong tình yêu. Thử thách ấy sẽ được xóa nhòa nếu mỗi người trong cuộc đều có đủ yêu thương, đủ bản lĩnh để biến những tháng ngày "yêu xa" trở nên ý nghĩa!

KIM NHƯỜNG (Tuổi trẻ)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...