Có lúc em thấy mình thật tệ, một người phụ nữ rất tồi tệ. Em đánh đổi rất nhiều để được bên anh nhưng mà, em đã cho đi rất nhiều để nhận được những gì nào? Nhận được cái cảm giác hụt hẫng như một kẻ bị bỏ rơi, em không có quyền được bên anh khi em buồn, khi em cần sự chia sẻ, khi em cần một lời an ủi, động viên, hoặc quan tâm cho những mệt mỏi trong cuộc sống của mình. Em cũng không có được nó, em chới với trong một biển tình cảm, một biển nhớ nhung, và cứ khi nào em có cảm giác mình sắp sửa chết chìm trong đó thì anh lại đến bên em, và rồi em lại quên đi tất cả giận hờn ấy.
Và đôi khi em cảm thấy mình chỉ là một thứ đồ chơi trong trò chơi tình ái của anh. Anh phiêu lưu, bay bổng, mọi quan tâm của anh cũng chỉ dừng lại ở một mức nào đó. Em thì khác, có anh rồi em cần sự chia sẻ, em cần một bàn tay ấm, bóp thật nhẹ, thế cũng đủ cho em có thêm nghị lực vượt qua mọi khó khăn này. Em cần dù chỉ là một câu hỏi rằng hôm nay em có mệt lắm không ? nhưng rồi em cũng không có được.
Em ngốc quá, có vậy mà mãi không hiểu ra, không hiểu và không muốn tin rằng mình chỉ là một chút gì để anh vui vẻ, để anh giải khuây thôi. Tình yêu, sự chân thành của em không đủ để làm anh có thể thay đổi, làm anh xúc động và làm anh yêu em hơn. Có thể em thật kém cỏi, em không bằng tất cả những người con gái khác đến với anh trước em, nhưng chỉ có điều em đủ tự tin để nói rằng em yêu anh rất nhiều, yêu điên cuồng và cháy bỏng, và em sẵn sàng đánh đổi tất cả để được bên anh.
Em muốn được làm ngày mai của anh, nhưng mà một ngày mai không bao giờ có thật, như giấc mơ không có thật giữa bộn bề cuộc sống. Ngày anh đến với em, em thấy cuộc sống bên mình đẹp quá, đáng yêu quá, có lẽ cái cảm giác muốn được chinh phục, được khám phá làm anh nhiệt tình với em nhiều hơn, em có thể nhận được những tin nhắn đầy nhớ nhung của anh vào bất cứ lúc nào trong một ngày, và mỗi ngày đó với em là một cuộc sống mới. Rồi thì những mệt mỏi, những bận bịu làm anh đánh rơi mất em, bỏ lại em phía sau anh, cho em lặn ngụp trong một biển nhớ, không xúc động để đưa tay ra đón em về bên anh.
Em thấy hụt hẫng, cảm giác bị bỏ rơi lúc nào cũng đeo đẳng lấy em, và quẳng em chới với trong cảm giác thật tệ, tủi thân và lạc lõng. Anh ơi, em có thể để anh vuột khỏi em được sao? Có là như thế được không anh? Em muốn câu trả lời là không, nhưng mà làm gì đây để em níu giữ anh được bên em thì em cũng không biết nữa. Em sợ rồi một ngày nào đó mọi xúc cảm trong em không còn nữa, và nó cũng chai sạn đi mất, khi ấy em sẽ không còn là em nữa, vì em không thể sống mà không có những xúc cảm yêu thương, cảm giác yêu và được yêu, được chia sẻ. Mình sẽ làm gì đây anh ơi?
Tháng Giêng (Ngôi sao)