Skip to main content

Nâng đỡ

Nâng đỡ một đôi bàn chân.

Đây là lần thứ ba dép mình đứt đột ngột! Nó đứt bởi nó... thích đứt, bởi nó đã mệt nhoài, và không còn chống đỡ nổi sức nặng của bàn chân gánh gồng cả thân hình...

Lần nào cũng thế, dép đứt thì mình lại lấy một khúc cây nhỏ, đưa quai dép về vị trí rồi mang vào, bình thường như chưa hề đứt. Nhưng lần này, mình biết dép không liền lại nữa. Đi chân trần, cảm giác đất nóng hổi phả vào thịt da mát rượi tạo nên một đường cháy khét lan tỏa. Nóng ran!

Chân mình quệt vào cái gì đó, xước một đường, máu chảy xót ứa cả gan bàn chân, nhòe đi vì bụi bẩn. Tối hôm đó về rửa chân, sao mà rát thế, cả đêm xoay qua, xoay lại đau không ngủ nổi. Chỉ là một vết thương dưới lòng bàn chân và bàn chân ấy mới chỉ một ngày không được nâng đỡ, vậy mà đã xuất hiện những vết nứt thành một đường dài dằng dặc. Mình mường tượng cái vết nứt ấy sẽ có ngày nở tung ra như đóa hoa, rồi co quắp lại và khô héo.

Nhưng mọi thứ hồi sinh thật nhanh chóng và kì diệu. Vết nứt không nở bung ra mà dần dần đóng khép lại, dần dần biến đi không để lại dấu tích gì, dù chỉ là sẹo nhỏ lờ mờ.

Và hôm nay, đôi dép này lại đứt. Nó đứt bởi sự già nua, sự yếu mềm? Nó đứt bởi vì nó không còn sức? Và trên hết, không một cành cây nào làm nó hồi phục được như trước nữa. Vứt vào thùng rác... Bỏ mặc cuộc đời của một đôi dép đã tàn hơi. Bỗng dưng thấy lòng nhức nhối. Có lẽ nào mình đã bỏ rơi đôi dép vô tri nâng đỡ bảo vệ đôi bàn chân mình?

Chân chỉ là chân trần, dù thô ráp chân vẫn biết đau nỗi đau da thịt. Nỗi đau có máu ứa tràn trề, nỗi đau không cơn mê nào vỗ về được! Bàn chân mình bước đi dưới cái nắng thiêu đốt mặt đường, cái nóng cồn cào để cho đất khát và cát bị thiệu trụi màu. Bàn chân bám đầy bụi và lấm lem những vết bẩn mù mờ của khói cát. Bàn chân bước xuống những vết loang lỗ nước để trở nên nhão nhoét đến đáng thương. Đôi bàn chân mình hôm nay đã dính bùn và lấm bẩn, đã đau và đau thật nhiều. Nỗi đau của bàn chân cần nâng đỡ.

Vì sao cần dép cần giày? Vì dép và giày sẽ đau nỗi đau thay bàn chân người yếu ớt!

Nâng đỡ một sinh linh

Hôm kia qua nhà bà thấy con bé em họ ngồi khóc ti tỉ, những ngấn tròn chảy quanh mắt trũng sâu lo lắng! Con chó nhà bà bị ốm, nghe nó kể thì con chó cứ ho liên tục, ho ra cả máu! Nghe mà buồn, mà lòng thấy rờn rợn! Chỉ là một con vật thôi nhưng nó là một sinh linh. Dù cho đó chỉ là con vật, nó đau, nước mắt ta sẽ chảy ra trong xót xa và ta lo lắng.

Cách đây lâu rồi, khi tớ còn nhỏ xíu và rất thích ôm ấp lũ cún con, Milu nhà bà sinh được ba con cún con xinh lắm! Chúng nó lớn nhanh lắm, xinh xắn dễ thương, đôi bàn chân lũm chũm. Rồi được 3 tháng tuổi, một con cún bị ốm, nó không ăn được, cứ nôn rồi gầy xộc đi. Bà bác sĩ thú ý tiêm, nó nấc lên, tru những tiến rên yếu ớt, bàn chân cào cào vào người tớ khi tớ ôm nó! Và rồi nó cũng chết. Nó ra đi trong một buổi đêm lặng lẽ.

Bà kể Milu, mẹ của nó tru lên gần cả giờ đồng hồ, đánh thức bà và cả nhà. Bà chạy ra sân, nhìn con cún con tội nghiệp, thở dài. Bất giác bà khóc và Milu cũng khóc. Mắt nó chảy ra những giọt nước. Bà bảo đó là nỗi đau và nước mắt của một người mẹ. Nó đã mất con của mình. Bà cũng là một người mẹ, tớ tin bà nói đúng về cảm giác khi đó.

Đám chó nhà tớ mấy ngày sau đó không con nào chịu ăn uống! Nằm ảo não ở sân như những con vật vô hồn. Tớ nhớ cún của tớ, lúc nó mới sinh mỗi lần sang thăm bà, tớ chạy ra thích thú nhìn đám chó con bé như chuột. Nhớ lúc nó ốm, ánh mắt đờ đẫn nhìn tớ, nhớ lúc pha sữa, vừa dỗ vừa bảo nó cố uống đi. Không biết nó được chôn ở đâu. Bà nói đã cố hết sức rồi... mà nó phải "đi" thì vẫn "đi" thôi.

Nâng đỡ một sinh linh hay một con vật nhỏ! Tớ biết con bé đang rất buồn và rất lo. Tớ không cười nhạo khi người ta khóc vì một con chó... bởi tớ cũng đã từng rơi nước mắt vì những nỗi đau đến từ những điều bình thường như thế. Định mệnh cho con người ta gặp nhau, số phận cho ta gặp những con vật mà chúng ta nâng niu, để cho đi nhiều yêu thương.

Nâng đỡ một con người

Có một chiều tôi chở bà đến thăm một trung tâm trẻ mồ côi. Tôi thấy người ta đang bôi bùn trát đất lên mặt một con bé xinh xắn, cố làm sao cho nó lấm lem nhưng không để che đi cái vẻ đáng yêu, nhí nhảnh. Quần áo rách bươm, con bé đang quay cảnh ngồi ở mép tường và "giả vờ" nấc lên đói rách! Tôi biết con bé này, trên TV đã có chương trình giới thiệu về nó. Đại ý nói là nó hát hay múa đẹp, học hành giỏi giang, kiểu con ngoan trò giỏi! Tôi nhìn nó bị ông đạo diễn quát vì diễn không thật mà phát phì cười...

Ở ngay sát bờ tường nơi ông ấy đang cố gắng tạo cho một con bé vương giả đóng vai khốn khổ, là mái ấm của trẻ mồ côi. Có rất nhiều đứa trẻ đang bơ vơ với nỗi đau lạc lõng. Và, có một đứa bé đánh giày, đang đứng đấy, háo hức nhìn cảnh quay... Sao người ta không quay những gì rất thật ấy? Sao lại phải quay cái con bé giả tạo kia, từ nước mắt cũng không sao trào ra được?

Cái vết lấm lem trên mặt con bé ấy cũng chẳng thể nào làm mất cái vẻ kệch cỡm hiện rõ trên khuôn mặt no đủ. Thằng bé đánh giày mon men, tò mò sao cô bé xinh xắn kia lại phải tô đen mặt mày như nó. Nó đánh rơi hộp đồ, đồ nghề văng loạn xạ... nó chạy ra nhặt, người ta quát nó, chửi nó, đá đồ của nó, la nó ra chỗ khác mà nhặt.

Ô hay, những người lớn mà tâm hồn không lớn kia, họ muốn làm bộ phim gì tôi không biết và cũng chẳng cần biết! Họ làm phim về những đứa trẻ nghèo để kêu gọi sự xót thương và cảm thông của đồng loại dành cho chúng... nhưng chính lúc này, họ lại đang đá ngã một thằng bé nghèo thay vì nâng nó dậy, họ đẩy nó đi.

Xã hội này đầy rẫy những chuyện trái đời. Thói đời chỉ chú ý đến hình thức mà quên đi bản chất của vấn đề, chẳng ai nhìn vào nỗi đau thực tế, chỉ chăm chú trau chuốt cho hạnh phúc hão huyền. Chúng ta cần những hình ảnh thật thà, tại sao phải vẽ nên một sự giả dối, rồi tô cho nó màu sắc tươi rói những tình yêu giả tạo!

Có người đi làm từ thiện không phải vì họ có từ tâm, mà chỉ để đi khoe với thiên hạ rằng: "Tôi thật phúc hậu! Tôi thật nhân ái!".

Nâng đỡ một con người cũng là vực dậy một tấm lòng...

Nâng đỡ một cuộc đời

Tôi biết rằng tình yêu nâng đỡ con người ta dậy! Tôi cũng biết rằng con người không chỉ thở để sống mà còn dựa vào nhau để mà tồn tại. Nhưng tôi không biết sau này sẽ ngả cuộc đời mình vào ai? Ai sẽ nâng đỡ và vực tôi dậy sau những nỗi đau, sau những vấp váp mà bản thân không sao tránh khỏi? Có ai cùng tôi đi thêm một đoạn dường dài của cuộc sống?

Lưỡi dao cuộc đời cay độc thọc sâu và khoét lên tâm hồn ta bao nhiêu vết xước. Có những mảnh rách toạc và đổ máu xối xả. Cuộc đời trải dài vô tận, liệu sẽ có một người nào mang tình yêu nâng đỡ tôi?

Nâng đỡ đôi bàn chân không giày bước đi dưới đất nóng?
Nâng đỡ một sinh linh thoi thóp, mệt nhoài ước ao sống?
Nâng đỡ một con người khát khao yêu thương và đam mê cháy bỏng?

Tôi nghe xa xăm những nhạc điệu trong trẻo mượt mà rồi im lặng và lãng quên. Thay vào đó là âm thanh vàng vọt réo rắt như tiếng kinh cầu, có cái gì đó chết đi rồi lại bùng lên rực rỡ... Có cái gì đó... Cháy sáng!

Minku 6/6/2007(Vụn vặt)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

朋友- PengYou- Bằng Hữu

Ca sĩ: Đàm Vĩnh Lân 繁星流动和你同路 从不相识开始心接近 默默以真挚待人 人生如梦朋友如雾 难得知心几经风暴 为着我不退半步正是你 遥遥晚空点点星光息息相关 你我那怕荆棘铺满路 替我解开心中的孤单 是谁明白我 情同两手一起开心一起悲伤 彼此分担不分我或你 你为了我我为了你 共赴患难绝望里紧握你手 朋友 Lời Việt: Bằng Hữu Sao trời thay đổi cùng với bạn trên đường từ chỗ không quen biết bắt đầu quen nhau luôn luôn dùng tình cảm chân thành đối với nhau Cuộc đời con người như mơ bạn bè như sương khói thật khó có tri kỷ trải qua bao sóng gió vì tôi mà không lùi nửa bước đó chính là bạn Màn đêm vời vợi ánh sao sáng lấp lánh hoà vào nhau bạn và tôi nào sợ chông gai trên đường giúp đỡ tôi cùng tôi vượt qua nỗi cô đơn ai có thể hiểu tôi tình như chí cốt cùng nhau vui cười cùng nhau đau khổ cùng nhau chia sẻ nổi lo không phân biệt bạn tôi bạn vì tôi và tôi cũng vì bạn cùng nắm chặt tay vượt qua mọi khó khăn tuyệt vọng Bằng hữu...

Kỹ năng xác định phương hướng

Xác định phương hướng là một kĩ năng quan trọng khi bạn đi tham quan hoặc sống ngoài thiên nhiên. Cách xác định phương hướng dễ nhất mà ai cũng thực hiện được là sử dụng la bàn. La bàn các bạn có thể mua được ở các nhà sách với giá tương đối rẻ. Tuy nhiên, nếu trong tay không có la bàn, ta vẫn có thể dùng một số phương pháp khác để xác định phương hướng mà độ chính xác cũng rất cao. + Xác định phương hướng bằng Mặt Trời: 1. Cách 1: Xem trực tiếp. Ngay từ nhỏ khi còn đi học ở tiểu học. Chắc chắn chúng ta đều biết một bài bài học vỡ lòng về “Xác Định Phương Hướng”. Đó là: - Sáng: Mặt trời mọc ở hướng Đông. - Chiều: Mặt trời lặn ở hướng Tây. - Giữa trưa: Mặt trời đứng bóng. Sau này, khi càng lớn lên. Chúng ta sẽ nhận ra rằng, phương pháp trên chỉ gần đúng mà thôi. thực tế, vị trí mọc và lặn của mặt trời trong năm không cố định mà thay đổi theo chu kỳ: Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân, Đông Chí. Theo đó, (đối với vị trí Việt Nam) những ngày Xuân Phân và Thu Phân thì mặt trời sẽ mọc ở chín...