Skip to main content

Tôi nghĩ mình là người đặc biệt

Đó là câu nói nổi tiếng của José Mourinho. Baba không nói mình là một người đặc biệt nhưng... mình nghĩ mình là một người theo trường phái của Mourinho.

Trong cuộc sống tấp nập này, thật ít có dịp nhìn lại những gì mình đã làm. Vài tuần trước, thời gian trôi nhanh kinh khủng. Cứ có cảm giác khi nhắm mắt vào rồi mở mắt ra là hết một ngày. Hôm nay, Tết Đoan ngọ, dậy sớm. Ngồi viết linh tinh về những gì đã qua cho những "con côn trùng bé nhỏ" trong đầu được tan biến.

Lúc đầu, số 33 chỉ là một động từ bạn bè gọi hành động toàn ghi bàn rùa (trong điện tử), sau dần, nó trở thành một danh từ để gọi tắt 3 từ trong chứng minh thư nhân dân. Và hiện tại, hình như nó đang biến tấu thành tính từ thì phải. Thế nên, mình yêu số này hơn tất cả những số còn lại. Từ số fone, đề can, blog, ảnh... đều không thể vắng bóng số 33. Ví dụ như gần đây là F.Torres ghi 33 bàn ở mùa giải 2007 - 2008, giá cổ phiếu của Microsoft chào Yahoo! là 33$ mỗi cổ phiếu chẳng hạn. Và như thế, mình càng tôn thờ hai con số này.

33 luôn thích đứng sau chuyện hậu trường, luôn là một trong những người về cuối trong các buổi hân hoan. Chưa bao giờ trên blog 33 nói về công ty, gia đình, đồng nghiệp và chuyện tình cảm. Ở ngoài đời cũng thế, vì 33 đang lắp một cái khóa ở giữa hai số 3. Cửa này có một khóa, một chìa và chỉ có duy nhất một người đang giữ thôi.

Mình đang hoạt động trong ngành truyền thông phục vụ cộng đồng, nên tất thảy mọi đối tượng từ chính trị gia, dân chơi, đầu gấu, công tử, đại gia, 9x, 8x, y2k, ca sĩ... và cả ăn xin mình đều đã tiếp xúc. Nếu không tiếp xúc và giao lưu với họ, làm sao có thể cảm nhận tốt về xã hội phức tạp này. Thế nên độ nhạy cảm của mình về thị trường, tâm lý con người... là khá tốt. Ông A, bà C... cần gì hay sắp làm gì chỉ cần nhìn thoáng qua là biết. Cũng chính vì mối quan hệ này mà đôi khi phải chấp nhận hiểu lầm, hờn ghen. Đành chấp nhận thôi biết làm thế nào?

Cuộc đời mỗi người như một câu chuyện nhiều tập. Có người khi sang tập khác thì vứt bỏ những tập đã qua. Từ bé đến lớn mình chưa vứt cái gì quan trọng bao giờ. Cái bút chì xinh xinh từ hồi cấp 1 còn giữ, mấy quyển Đôrêmon hay hay vẫn giữ dù bị thằng em năm nào đến cũng tỉ tê xin, tờ giấy nháp in ra để lên phát biểu hồi đi tình nguyện còn giữ, máy S.Fone đời đầu hỏng cable vẫn giữ, những bức thư tình thời học sinh thì càng giữ, những tờ bảng điểm mà trên đấy tên mình bị điểm 1, 2 vẫn giữ dù có lần bị mama phát hiện... Tất cả mọi thứ mình đều không thể bỏ, vì nó đã thuộc một phần cuộc sống của mình dù đó là tốt, xấu. Nó chỉ mất đi khi bị đánh cắp hoặc vì một lý do nào đó mà bay đi. Thế nên đừng bao giờ hỏi: Bạn có còn giữ không?

Mình thích xem lại, thích tìm hiểu về lịch sử, quá khứ thế nên hằng ngày lướt mạng tìm đọc và lưu trữ các thông tin. Cũng chính lẽ đó mà 33 rất khó tính trong vấn đề biên tập. Cái gì không vừa mắt là phải ý kiến ngay, mà mình toàn ý kiến thẳng thắn gây shock nên nhiều khi có người không thích. Mình không để ý đến quá khứ người khác dù quá khứ đấy có nhiều hạt sạn. Mình nhếch mép khi nhìn thấy mấy đứa công tử huyênh hoang chém gió trên những chiếc xe đắt tiền. Mình ngả mũ kính phục những em sinh viên nghèo vượt khó. Vòng lại lì xì cho bà cụ già đêm 30 Tết nằm co ro bên góc đường Phủ Doãn một tờ nhựa xanh... Mình đang hoàn thiện tất cả các mạch cảm xúc để trở thành một người hoàn hảo.

Nếu tự nhận xét về mình, mình tự nhận là mình có hai tính cách hoàn toàn trái ngược nhau. Cái tính cách tiềm ẩn và cốt lõi luôn ẩn đi và chỉ khi nào tiếp xúc nhiều, người ta mới có thể nhận ra được. Sẽ rất khó và cũng rất dễ để nhận ra. Còn tính khí mà đang bộc lộ chỉ là phần nổi bé nhỏ. Cái này thì càng dễ nhận ra. Để rồi lúc buồn , lúc vui, lúc vinh quang và tủi phận - ta đều đứng một mình.

Tết Đoan ngọ nên viết vài dòng để gọi là "tắm cho blog". Tại bây giờ, có cảm giác cô độc trên đỉnh vinh quang, thở dài bên tiếng cười nhí nhảnh.

I'm 33 - Hoàng tử bóng râm (Ngôi sao)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...