Skip to main content

Trái tim không trọn vẹn


Một sáng đầu hè, nó dậy chạy tập thể dục thật sớm. Không khí trong lành vào lúc sáng sớm này như “rủ rê” tâm hồn nó phiêu diêu trên mây. Bỗng vụt một cái, có bóng người đạp xe qua. Nó nheo mắt nhìn và sững sờ: Không lẽ là anh? Cái dáng đạp xe quen quá. Nhưng nó biết anh sẽ không bao giờ có thể trở về bên nó, mãi mãi không bao giờ. Hình như có bụi bay vào mắt khiến mắt nó nhoà lệ.

Ngày đó, nó là một con bé tóc dài tết đuôi sam hai bên, ngúng nguẩy và nghịch ngợm. Nó quen anh thế nào nhỉ? Hồi ức như ùa về trong nó. Đang chơi trò đuổi bắt với chúng bạn, nó cắm đầu cắm cổ chạy thật nhanh, lúc ngẩng mặt nhìn lên thì chỉ kịp thấy một khối gì đó và “rầm”, cứ như thể có hàng chục quyển sách rơi vô đầu nó.

“Ui da” tiếng nó của nó phát ra cùng lúc với một giọng con trai nghe trầm ấm. Nó trố mắt nhìn, một cậu mắt kính cận đang xoa xoa đôi bàn tay ngồi nhặt lại sách. Nó ríu rít xin lỗi còn cậu bạn thì cười cười: “Lần sau bạn chạy cẩn thận kẻo tông vô tường”. Nó vênh mặt lên: “Vô tường là vô thế nào?”.

Cậu con trai vẫn mỉm cười cầm sách đi, để lại một câu nửa quan tâm nửa “cười đểu” theo ý hiểu của nó: “Nhưng lần sau nhớ cẩn thận kẻo đâm vô tường”. Nó tức lắm nhưng không hiểu sao cái miệng của nó như được ai kéo ra để cười, đến lúc nhỏ bạn phải vỗ vai, vào lớp thôi mày, nó mới như sực tỉnh về hiện tại.

Không hiểu sao cứ nghĩ đến chuyện đó nó lại tủm tỉm đến khó hiểu mặc kệ nhỏ bạn thân bày đủ trò cũng không lôi được từ bộ não nó một thông tin nào hữu ích giải đáp vấn đề mà thần kinh nó mắc phải (đấy chỉ là theo lời bạn nó thôi - chứ nó biết nó vẫn bình thường mà).

Bất ngờ gặp chàng trong lớp ghi-ta, “Đàn khá cộng đẹp trai chắc lãng tử lắm”, nó nhủ thầm. Cuối buổi vẫn nụ cười ấy nhưng lại chào nó theo kiểu: “Bạn học đàn nhanh đấy nhưng nhớ đừng tông vô tường nữa nhé”. Chưa kịp để nó phản ứng gì, cậu chàng đã truồn lẹ. Ôi! Nó muốn tức đến phát ức lên được, nhưng trái tim thì lại “rung rinh”…

Có cảm giác ai đó đang theo dõi nó khi cứ có cái đầu lấp ló ngoài cửa lớp. Phải đến khi nhỏ bạn nói, nhanh ra ngoài có người gặp, nó mới nhận ra cái anh chàng này, vậy mà cứ thậm thụt như là ăn trộm ấy.

Anh chàng gãi đầu gãi tai: “Thầy dậy ghi-ta tổ chức liên hoan, nên nhờ anh thông báo cho mọi người, tối mai em nhớ đi đấy, 7h nhé”. Nó nhìn anh như một sinh vật lạ: “Sao anh biết em học lớp này”? Anh chàng lại cười, vẫn nụ cười ấy: “Sao không biết”. Rồi đi, nhanh như làn gió nhưng cũng đủ để làm khuôn mặt nó sáng bừng và rạng rỡ.

Vậy là nó quen anh, ngày càng chơi thân hơn vì cùng sở thích ghi-ta và anh giúp nó học toán, cái môn được nó cho là củ chuối nhất trên đời. Anh trở thành gia sư bất đắc dĩ cho một đứa học trò dốt như nó. Ôi thôi thì cũng phải cố lên nếu không làm anh ngại vì dạy mãi một đứa không có tí tài năng phát triển tính toán nào thì ê mặt lắm. Rồi thì nó cũng không ghét môn toán nữa và cũng được thầy khen có tiến bộ khi tổng kết cuối năm.

Để đãi nó trong bước đường “thành công” này, anh rủ nó đi ăn kem, vừa lang thang đi bộ quanh hồ Gươm vừa nhấm nháp kem ngon Tràng tiền, nó thấy mình hạnh phúc. Đến cầu, anh nắm lấy tay nó thật nhanh, mắt nhìn sâu vào đôi mắt nó và nói: “Anh rất thích em”.

Mặt nó lúc đó chắc là biến thành quả gấc nhưng không trả lời, nó chỉ cười rồi chạy thật nhanh ra ghế đá ngồi. Vẫn nụ cười trầm ấm: “Anh sắp thi đại học rồi, anh thi Bách khoa, em sẽ chúc anh thi đỗ chứ”? Nó gật gù cái đầu mà nói: “Tất nhiên rồi và sang năm em cũng định thi trường đấy, hi vọng em cũng đỗ và được học chung trường với anh”. Anh thơm thật nhanh vào má nó mà nói: “Nụ hôn may mắn dành cho cả em và anh”…

Ngày anh thi đại học cũng đến, nó thấy hồi hộp chẳng khác nào nó đi thi cả. Sau mỗi môn thi anh lại gọi điện nói về kết quả bài làm. Trước môn thi cuối anh gọi điện nói chuyện thật lâu và nói những điều rất lạ. Im lặng một lúc không ai nói gì bỗng anh thở dài: “Anh sẽ cố gắng làm bài tốt để đỗ đại học, cố gắng học tốt để có một công việc ổn định, cố gắng mọi thứ để có một cuộc sống gia đình hạnh phúc. Nhưng anh thật sự hạnh phúc khi được ở bên em. Anh thật sự rất thích em, bé nhóc ạ. Chờ anh nhé!”.

Chỉ chúc anh thi tốt, nó rất muốn nhận lời, nhưng lại sợ anh sẽ không còn thích nó nữa. Nhưng đó cũng là cuộc điện thoại cuối cùng của anh, những lời nói cuối cùng vì anh đã không chờ nó trả lời. Nó ghét anh, hận anh, giá như anh không thích nó nữa, giá như anh thích người con gái khác nhưng để nó vẫn được nhìn thấy anh. Tai nạn đã cướp đi người mà nó yêu nhưng không dám nói. Anh đã không giữ lời hứa với nó, để lại mãi cho nó một trái tim không được trọn vẹn yêu thương.

Giấy báo đỗ đại học để làm gì hả anh? Khi anh còn đâu nữa để mỉm cười nhắc em cẩn thận kẻo đâm vô tường, còn đâu nữa nụ cười ấm áp và gõ đầu em nghiêm mặt mỗi khi em làm sai toán. Còn đâu nữa người sẽ đem đến hạnh phúc cả cuộc đời em.

Giờ trên tay nó cũng là giấy báo của trường mà anh và nó cùng hứa thi đỗ nhưng nó biết chẳng bao giờ có thể học chung trường với anh được nữa. Mất đi người mình yêu thương rồi nó mới biết nó yêu anh đến nhường nào. Sao anh không để nó nói câu anh đã chờ đợi, câu mà nó thực sự muốn nói từ tận đáy lòng: “Em yêu anh, yêu rất nhiều”. Ngày mai nó sẽ đi thăm anh và đặt một bông hồng đỏ thắm trên mộ người nó yêu thương.

Minh Anh (Dân trí)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

朋友- PengYou- Bằng Hữu

Ca sĩ: Đàm Vĩnh Lân 繁星流动和你同路 从不相识开始心接近 默默以真挚待人 人生如梦朋友如雾 难得知心几经风暴 为着我不退半步正是你 遥遥晚空点点星光息息相关 你我那怕荆棘铺满路 替我解开心中的孤单 是谁明白我 情同两手一起开心一起悲伤 彼此分担不分我或你 你为了我我为了你 共赴患难绝望里紧握你手 朋友 Lời Việt: Bằng Hữu Sao trời thay đổi cùng với bạn trên đường từ chỗ không quen biết bắt đầu quen nhau luôn luôn dùng tình cảm chân thành đối với nhau Cuộc đời con người như mơ bạn bè như sương khói thật khó có tri kỷ trải qua bao sóng gió vì tôi mà không lùi nửa bước đó chính là bạn Màn đêm vời vợi ánh sao sáng lấp lánh hoà vào nhau bạn và tôi nào sợ chông gai trên đường giúp đỡ tôi cùng tôi vượt qua nỗi cô đơn ai có thể hiểu tôi tình như chí cốt cùng nhau vui cười cùng nhau đau khổ cùng nhau chia sẻ nổi lo không phân biệt bạn tôi bạn vì tôi và tôi cũng vì bạn cùng nắm chặt tay vượt qua mọi khó khăn tuyệt vọng Bằng hữu...

Kỹ năng xác định phương hướng

Xác định phương hướng là một kĩ năng quan trọng khi bạn đi tham quan hoặc sống ngoài thiên nhiên. Cách xác định phương hướng dễ nhất mà ai cũng thực hiện được là sử dụng la bàn. La bàn các bạn có thể mua được ở các nhà sách với giá tương đối rẻ. Tuy nhiên, nếu trong tay không có la bàn, ta vẫn có thể dùng một số phương pháp khác để xác định phương hướng mà độ chính xác cũng rất cao. + Xác định phương hướng bằng Mặt Trời: 1. Cách 1: Xem trực tiếp. Ngay từ nhỏ khi còn đi học ở tiểu học. Chắc chắn chúng ta đều biết một bài bài học vỡ lòng về “Xác Định Phương Hướng”. Đó là: - Sáng: Mặt trời mọc ở hướng Đông. - Chiều: Mặt trời lặn ở hướng Tây. - Giữa trưa: Mặt trời đứng bóng. Sau này, khi càng lớn lên. Chúng ta sẽ nhận ra rằng, phương pháp trên chỉ gần đúng mà thôi. thực tế, vị trí mọc và lặn của mặt trời trong năm không cố định mà thay đổi theo chu kỳ: Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân, Đông Chí. Theo đó, (đối với vị trí Việt Nam) những ngày Xuân Phân và Thu Phân thì mặt trời sẽ mọc ở chín...