Skip to main content

Tuyệt diệu lời khen

Dù bạn là ai thì có một chân lý không thể phủ nhận là con người ai cũng thích được khen. Và khi ta khen ai thì đó là sự nhìn nhận hay công nhận một ưu điểm, một khả năng... tốt đẹp của người khác. Và họ xứng đáng được nhận những mỹ từ đó.

Xét cho cùng, ai mà không có cái hay, cái đẹp đáng cho ta khen, đáng cho ta học hỏi. Nói như "bác" Khổng Tử: "Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư" (Ba người cùng đi, chí ít cũng có một người là thầy ta ).Tớ thì chả hiểu biết về thân thế và sự nghiệp của "bác" ấy mấy, nhưng nghe nói "bác" được mệnh danh là " Vạn thế sư biểu", học sâu hiểu rộng, tư tưởng siêu phàm.Vì thế, có lẽ "bác" ấy nói có lý!

Có một lý do nữa mà chúng ta nên khen ngợi người khác, đó là lời khen đôi khi không làm người ta tin nhưng làm người ta vui. Dẫn chứng rõ ràng nhất là tớ nghe nói ở nước ngoài có bác nào đó nghiên cứu, chế tạo ra cái máy chuyên thốt ra những lời khen ngẫu nhiên. Cái máy được đặt ở nơi công cộng, đông người qua lại.

Bất cứ ai đi ngang qua, cái máy đều phát ra một lời khen, đại loại: "Bạn xinh quá!", "Bạn thật tốt bụng", hay "Bạn thơm thật đấy"... Có thể lời khen đó không chính xác với đối tượng nhưng người nghe, ai cũng bật cười vui vẻ. Mà nụ cười thì mang lại biết bao điều tốt đẹp - các bạn biết rồi đó.

Có thể cái máy nói: "Bạn xinh quá!" dù khi đó là một cụ bà... 80 tuổi đi ngang qua. Nghe thế, bà bật cười khoe... lợi vì răng không còn! Hay "Bạn thơm thật đấy!" dù là một anh chàng... 8 ngày chưa tắm! Cũng không loại trừ trường hợp cái máy cứ vô tư: "Bạn thật tốt bụng" dù đó là một "nhân" mới hành nghề... trộm đạo! (Biết đâu khi nghe lời khen này, anh ấy hoàn lương thì sao). "Nhân chi sơ tính bản thiện" mà. Có thể chỉ vì hoàn cảnh anh ta thực sự khó khăn: vợ đẻ con đau, vợ than con khóc; bản thân anh ta bị đuổi việc, không có tiền mua thuốc cho con nên mới "bần cùng sinh đạo tặc" như vậy, chứ có ai muốn làm "nghề" này đâu.

Có vô số điều tuyệt vời mà người khen và người được khen được nhận lãnh. Bản thân tớ cũng có vài kinh nghiệm đã áp dụng thành công, có thể kể ra đây: Có lần tớ đang bán hàng thì một cô bé sinh viên bước vô mua. Đang lựa chọn đồ, tớ liền bắt chuyện. Khi biết cô bé quê ở Quảng Nam, tớ liền "tán": Nào là đất Quảng Nam là xứ địa linh nhân kiệt sản sinh ra nhiều nhân tài xuất chúng như Phạm Phú Thứ, Phan Châu Trinh, Huỳnh Thúc Kháng, Trần Quý Cáp... rồi "... Khi mô vật đổi sao dời. Đất Quảng Nam hết nước mới hết người tài danh". Nghe đến đó cô bé khoái chí cười tươi như hoa và mua thật nhiều hàng!

Thật lòng tớ không kỳ vọng về điều đó, vì cô bé là sinh viên khó khăn, tớ thấy cũng thương cảm. Đơn giản tớ chỉ muốn làm cô bé vui thôi. Và tớ cũng cảm thấy "tự hào" chút chút. Cũng có thể còn một điều mà tớ không nghĩ đến khi nói như vậy, nhưng biết đâu về nhà, cô bé ấy sẽ cố gắng học hành chăm chỉ hơn để xứng đáng với các bậc tiền nhân đất Quảng? Các bạn thấy sao?

Có một lần nữa, sau nhiều năm tớ mới có dịp gặp lại một bà cô họ hàng cỡ... U50 (Cuộc đời tớ sao hay "bị" dính dáng nhiều đến phụ nữ rứa hổng biết. Chắc vì "bọn họ" là một nửa thế giới nên chạy đi đâu cho thoát mấy "bả"!). Tớ khen lấy khen để, sao trông cô trẻ ra nhiều, trẻ hơn cách đây 10 năm! Mà thật sự đúng như vậy. Trước đây con cái cô ấy còn nhỏ, cô phải vất vả lo toan nhiều. Giờ đây các con đã thành đạt, có nơi có chốn nên cô như được hồi xuân! Khỏi phải nói, cô ấy vui sướng như được... trúng số! Sau đó, tớ nghe người ta nói lại, cô ấy nói tớ: "Thằng Tèo dễ thương. Sau này có gì khó khăn cô sẽ giúp đỡ". Tuyệt đấy chứ.

Nói như vậy không có nghĩa là khen vô tội vạ, khen nịnh để kiếm chác, hay giả dối vô duyên làm người ta nhăn mặt đâu nhé. Hay tệ hơn nữa, người ta đang lo lắng cho thân hình "bồ tượng" nặng... 80kg mà bạn khen: "Dáng chị cân đối, trông mi-nhon quá" (!). Chẳng trách chị ấy xách guốc rượt bạn chạy... tóe khói! Rồi người ta bị bệnh xơ gan cổ trướng mà bạn lại nói: "Bụng bác bự, nhìn thấy sang ghê", thì đừng có ngạc nhiên thắc mắc tại sao mọi người nhìn bạn với ánh mắt... hình viên đạn nhé!

Chúng ta cứ khen nhiều vào, nhưng cũng nên... uốn lưỡi 7 lần trước khi khen. Phải không quý vị.

Lời... khen mất ít tiền mua
Lựa lời mà nói để "cưa" lòng người

Trên đây là chút ít hiểu biết của tớ xin chia sẻ, chứ tớ chả dám khuyên bảo ai. Đáng lẽ tớ không nói ra đâu, nhưng vì thương mến các bạn lắm tớ mới nói đó nhen!

Tèo (Ngôi sao)

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...