Skip to main content

Ngày ấy mong manh quá


Giờ ra chơi tôi mải nghĩ về nàng, bỗng có tiếng: "Dũng trọ gần đây, liệu còn phòng không?". Tôi như bừng tỉnh khi thấy nhắc đến tên mình, ra là mấy đứa con trai trong lớp đã "ga lăng xăng" hơn cả tôi, đang giúp nàng hỏi thuê nhà, hiện nàng ở nhờ nhà bác hơi xa.

Vậy là sau một tuần nàng chuyển đến xóm tôi. Tôi miên man hạnh phúc khi mỗi ngày được sóng bước bên nàng đến lớp, những buổi nàng nhờ tôi chỉ bài. Mọi việc thật tốt đẹp, tình bạn tuổi học trò trong trắng, hồn nhiên, tôi e ấp trong tim bóng hình người bạn gái xinh hiền, dễ mến. Tôi luôn bên Hân, giúp nàng những việc vặt cánh con trai có thể làm.

Một ngày chúng tôi vừa đến lớp đã thấy các bạn nhìn, chỉ trỏ rồi lại quay vào bàn tán, tôi không để tâm. Chỉ có Diệu Hân có vẻ lúng túng, day dứt. Hết giờ, thằng bạn thân nhất kéo tôi ra nói như tát nước: "Mày để con Hồ Ly ấy dụ dỗ đến bao giờ?". Tôi vằn mắt quay ngoắt nhìn. Nó không sợ, sấn sổ nói tiếp: "Mày không nghe hay cố tình ngốc không chịu hiểu, nó không thánh thiện như mày nghĩ đâu. Vận dụng IQ mà suy luận đi, sao bỗng dưng một đứa thị xã, xinh như nó, học giỏi như thế lại phải chuyển về trường huyện này nếu không phải vì lý do đặc biệt. Bạn tao học trường cũ với nó nói: Con này nổi tiếng chơi bời, dám chèo kéo cả thầy giáo, tư cách đạo đức kém nên bị đuổi học...".

Tai tôi ù đi, xô nó sang bên, chạy một mạch về nhà khóa trái cửa, nằm suy nghĩ. Trong đêm, hình như nước mắt tôi đã rơi vì hoang mang, trăn trở. Hôm sau tôi thất thểu, lặng lẽ xách cặp đi học mà không rủ Hân, vào giờ tôi cúi gằm mặt tránh ánh nhìn trong veo, ngơ ngác của nàng. Hôm ấy cả hai đứa không nói một tiếng nào. Về tôi lại buồn bã, trằn trọc. Sao một nàng tiên lại có thể như vậy, chắc hẳn do mọi người ghen tị với nàng nên mới đơm chuyện, đặt điều, rồi bên tai tôi lại văng vẳng lời hằn học "không có lửa làm sao có khói", khiến đầu óc bấn loạn, điên cuồng.

Tôi chìm vào giấc ngủ, đêm đen chập chờn có cả những hình hài trắng muốt đang gào rú. Tôi hốt hoảng toan bỏ chạy thì thấy thấp thoáng bóng dáng quen thuộc của Diệu Hân, mắt đượm buồn nhìn tôi, xung quanh nàng bốn bề hoa lá, cỏ cây xanh ngăn ngắt. Nàng tựa Hằng Nga giáng thế, suối tóc mượt mà buông hờ, giống một lần tôi ngắm khi nàng vừa mới chải… Tôi chạy theo nàng, càng đến gần nàng càng vụt ra xa, tôi đuối mình tỉnh giấc, tiếc nuối và chợt thấy lòng nhẹ nhàng, thanh thản, tin vào giấc mơ, nàng đúng là thiên thần chứ không phải quỷ dữ như lời lũ bạn ác khẩu dèm pha.

Tôi cư xử với nàng như thường, thân thiện, cởi mở khiến nàng cũng vui cười rạng rỡ, nụ cười mà có đến nghìn năm sau tôi cũng không thể quên và càng không thể tìm được ai cười đẹp nhường ấy.

Thế rồi, buổi tối mùa đông tôi vừa đi học về đã thấy mẹ chờ ngoài cửa nhà trọ từ bao giờ. Tôi ngạc nhiên, vui thích vì đã lâu mẹ chưa đến thăm. Đưa mẹ vào nhà tôi mới hay mẹ đã khóc, mắt đỏ hoe và trên khuôn mặt vẫn đọng lại những giọt tròn đang trực lăn. Tôi hốt hoảng hỏi tới tấp, mẹ chỉ lắc đầu một mực: "Mẹ lo cho con quá! Sao lại thân thiết với một đứa con gái không ra gì như thế". Tôi choáng váng, buông thõng mình xuống ghế. Sao mẹ lại biết và lo lắng đến vậy?

Mẹ sụt sùi kể lại mọi việc về Diệu Hân, có lẽ mẹ tôi cũng sẽ không tin nếu như không cất công đến tận trường ấy dò la tin tức, sự thật được phơi bày, quả thực trước kia nàng có qua lại thường xuyên với một công tử con nhà giàu, rồi vì điểm chác gì đó mà phải đến gặp riêng cả thầy giáo để trao đổi... Sự việc vỡ lở, ai cũng biết, vì xấu hổ, gia đình Hân phải chuyển trường cho nàng luôn. Mẹ tôi lại nước mắt vắn dài, mếu máo: "Là bạn cũng không được. Lũ con gái có tí nhan sắc là phức tạp lắm, mẹ nghe bà hàng nước nói nó xinh như diễn viên. Đừng con, chọn bạn mà chơi, nó đã có điều tiếng thế rồi". Tôi nghẹn ngào, cố giữ bình tĩnh trấn an mẹ. Thằng đàn ông hèn nhát trong tôi đã gật đầu hứa sẽ không gặp gỡ Diệu Hân.

Dù chỉ còn vài tháng nữa tốt nghiệp, tôi vẫn chuyển nhà trọ. Cặm cụi học hành bỏ quên chuyện đời. Năm ấy tôi đỗ đại học, được về thủ đô tiếp tục vùi mình trong sách vở, không tơ tưởng đến bất cứ cô bạn nào khác. Nhớ đến nàng, tôi bỗng trở nên cô độc lạ kỳ… Tôi hiểu mình vẫn yêu Hân.

Mười năm trôi qua, một lần tôi đến chơi nhà đồng nghiệp xem ảnh đám cưới họ. Tôi giật thót tim nhận ra nàng trong đại gia đình ấy, bèn hỏi thăm. Anh đồng nghiệp trầm giọng kể.

Thì ra chàng công tử con nhà giàu ngày nào chính là anh bạn này, là anh họ của Diệu Hân, bố mẹ nàng nhờ đưa, đón để tránh cặp mắt của bọn háo sắc. Còn chuyện về thầy giáo, ông thầy đó, sau bị một nữ sinh can đảm hơn Hân, tố cáo tội quấy rối. Hắn đã bị đuổi việc ngay sau đó, còn nỗi oan của Hân không biết đến đời nào mới rửa hết. Thấy Hân xinh xắn, lại chữ đẹp, hắn nhờ đến nhà chép sổ điểm, rồi lợi dụng sàm sỡ, Hân sợ hãi bỏ chạy. Lo Hân làm to chuyện hắn đã dựng nên việc nàng bị điểm kém đến gạ gẫm thầy. Anh bạn cũng nhắc đến một người bạn trai mà Hân yêu, đợi chờ suốt bao năm trong vô vọng, nàng vừa miễn cưỡng lấy chồng năm ngoái…

Số phận con người thật trớ trêu. Cuộc sống đầy bất trắc, hạnh phúc quá xa vời và tình yêu ngày ấy sao mà mong manh thế.

Thiều San Ly

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

朋友- PengYou- Bằng Hữu

Ca sĩ: Đàm Vĩnh Lân 繁星流动和你同路 从不相识开始心接近 默默以真挚待人 人生如梦朋友如雾 难得知心几经风暴 为着我不退半步正是你 遥遥晚空点点星光息息相关 你我那怕荆棘铺满路 替我解开心中的孤单 是谁明白我 情同两手一起开心一起悲伤 彼此分担不分我或你 你为了我我为了你 共赴患难绝望里紧握你手 朋友 Lời Việt: Bằng Hữu Sao trời thay đổi cùng với bạn trên đường từ chỗ không quen biết bắt đầu quen nhau luôn luôn dùng tình cảm chân thành đối với nhau Cuộc đời con người như mơ bạn bè như sương khói thật khó có tri kỷ trải qua bao sóng gió vì tôi mà không lùi nửa bước đó chính là bạn Màn đêm vời vợi ánh sao sáng lấp lánh hoà vào nhau bạn và tôi nào sợ chông gai trên đường giúp đỡ tôi cùng tôi vượt qua nỗi cô đơn ai có thể hiểu tôi tình như chí cốt cùng nhau vui cười cùng nhau đau khổ cùng nhau chia sẻ nổi lo không phân biệt bạn tôi bạn vì tôi và tôi cũng vì bạn cùng nắm chặt tay vượt qua mọi khó khăn tuyệt vọng Bằng hữu...

Kỹ năng xác định phương hướng

Xác định phương hướng là một kĩ năng quan trọng khi bạn đi tham quan hoặc sống ngoài thiên nhiên. Cách xác định phương hướng dễ nhất mà ai cũng thực hiện được là sử dụng la bàn. La bàn các bạn có thể mua được ở các nhà sách với giá tương đối rẻ. Tuy nhiên, nếu trong tay không có la bàn, ta vẫn có thể dùng một số phương pháp khác để xác định phương hướng mà độ chính xác cũng rất cao. + Xác định phương hướng bằng Mặt Trời: 1. Cách 1: Xem trực tiếp. Ngay từ nhỏ khi còn đi học ở tiểu học. Chắc chắn chúng ta đều biết một bài bài học vỡ lòng về “Xác Định Phương Hướng”. Đó là: - Sáng: Mặt trời mọc ở hướng Đông. - Chiều: Mặt trời lặn ở hướng Tây. - Giữa trưa: Mặt trời đứng bóng. Sau này, khi càng lớn lên. Chúng ta sẽ nhận ra rằng, phương pháp trên chỉ gần đúng mà thôi. thực tế, vị trí mọc và lặn của mặt trời trong năm không cố định mà thay đổi theo chu kỳ: Xuân Phân, Hạ Chí, Thu Phân, Đông Chí. Theo đó, (đối với vị trí Việt Nam) những ngày Xuân Phân và Thu Phân thì mặt trời sẽ mọc ở chín...