Skip to main content

秋天不回来 - Qiu tian bu hui lai - Mùa thu không trở lại


Ca sĩ: Vương Cường

Lời tiếng Hoa:
秋天不回来 - 王强


初秋的天,冰冷的夜
回忆慢慢袭来
真心的爱就像落叶
为何却要分开

灰色的天独自彷徨
城市的老地方
真的孤单走过忧伤
心碎还要逞强

想为你披件外衣
天凉要爱惜自己
没有人比我更疼你
告诉你在每个
想你的夜里
我哭的好无力

就让秋风带走我的思念
带走我的泪
我还一直静静守候在
相约的地点

求求老天淋湿我的双眼
冰冻我的心
让我不再苦苦奢求你还
回来我身边

Lời phiên âm:
Qiu tian bu hui lai - Wang Qiang

Chu qiu de tian, bing leng de ye
Hui yi man man xi lai
Zhen xin de ai jiu xiang luo ye
Wei he que yao fen kai

Hui se de tian du zi pang huang
Cheng shi de lao di fang
Zhen de gu dan zou guo you shang
Xin sui hai yao cheng qiang

Xiang wei ni pi jian wai yi
Tian liang yao ai xi zi ji
Mei you ren bi wo geng teng ni
Gao su ni zai mei ge
Xiang ni de ye li
Wo ku de hao wu li

Jiu rang qiu feng dai zou wo de si nian
Dai zou wo de lei
Wo hai yi zhi jing jing shou hou zai
Xiang yue de di dian

Qiu qiu lao tian lin shi wo de shuang yan
Bing dong wo de xin
Rang wo bu zai ku ku she qiu ni hai
Hui lai wo shen bian

Lời Việt (tạm dịch):
Mùa thu không trở lại - Vương Cường


Ngày đầu thu, đêm lạnh lẽo
Ký ức chầm chậm hiện về
Tình yêu chân thành như chiếc lá rơi
Tại sao lại phải rời xa

Ngày buồn chán, một mình do dự
Người thành phố
thật sự một mình vượt qua nỗi buồn đau
Con tim tan nát vẫn muốn chiến thắng

Muốn khoác cho em một chiếc áo ngoài
Trời lạnh phải biết chăm sóc bản thân
Không ai yêu thương em hơn tôi
Nói với em rằng
Mỗi đêm nhớ đến em
Tôi khóc đến không còn sức lực

Hãy để mùa thu mang nỗi nhớ của tôi đi
mang nước mắt của tôi đi
Tôi vẫn cứ lặng lẽ
ở nơi ước hẹn đợi chờ

Cầu xin ông trời hãy làm ướt đôi mắt tôi
Hãy làm trái tim tôi đông cứng
Để tôi đừng mãi khổ đau mong mỏi
em còn quay về bên tôi.


Copy link nhạc này gửi bạn bè:




Những bản nhạc khác :

Popular posts from this blog

Anh nhớ em nhiều

Chiều nay anh dọn dẹp phòng, sắp xếp lại đồ đặc cho gọn gàng và sạch sẽ. Anh chợt tìm được bé trai bằng bông cầm quần. Đây là món quà đầu tiên em tặng anh. Mới tìm được thì anh vui vì cũng lâu rồi anh không nhớ mình để nó ở đâu nữa. Lúc đầu nhìn nó thì anh cười, nhớ lại những ngày mình mới quen nhau. Lần đầu tiên anh rước em đi làm về, khi đó em làm ở PNJ Bến Thành. Anh lên trễ đến 30 phút, sau khi cửa hàng đóng cửa. Nhìn thấy anh lên đến, em đã òa khóc như một đứa trẻ đi lạc vừa được ba mẹ. Lúc đó anh phải dỗ dành mãi và hứa chỡ đi ăn gà rán ở H2O thì em mới nín khóc. Buồn thật đấy, có những thứ đã xảy ra lâu lắm rồi mà mình không thể quên được. Nhìn thú bông bé trai này nó làm anh nhớ lại những ngày đầu tiên ấy, cứ ngỡ như vừa mới hôm qua đây thôi. Em ơi, có khi nào em nhớ đến những lời em đã nói với anh lúc mình còn bên nhau không? Em nói: "Sau này nếu em có đi được qua Australia, đêm trước hôm lên máy bay em sẽ dành cho anh tất cả, để qua đó em sẽ sinh baby, em sẽ cố gắn làm ...

Bây giờ em quen cuộc sống không có tình yêu rồi

Sáng hôm nay, nó lại ra công viên ngồi một mình, thật là dễ chịu và thật thanh thản. Nhưng sao, lâu lâu nổi buồn lại cứ đến lòng nó hay đó là cảm giác của nổi cô đơn. Nó là một cô gái tỉnh lẻ lên sài gòn học và giờ đã đi làm, ngày xưa nó mơ mộng nhiều lắm,mơ gặp được một người yêu lí tưởng và khi ra trường rồi sẽ có một đám cưới thật lãng mạn. Nhưng cuộc đời bắt đầu luôn thử thách nó, người nó yêu thương lại bỏ nó ra đi và cuộc sống nó từ đó luôn sống trong nổi buồn tủi và cô đơn, nó không gặp được ai cả và thời gian 6 năm rồi nó gặp anh. Nó cứ nghĩ đây là duyên phận của cuộc đời nó, nó tin tưởng anh biết bao nhiêu và nó cảm thấy hạnh phúc vô bờ. Nó đang mơ sẽ cùng anh bước suốt trên đường đời chia sẽ với nhau. Và nó đã giới thiệu anh với gia đình mình, bạn bè thân và có kế hoạch một đám cưới một cuộc sống hằng ngày bên nhau mãi không rời nhau. Nó là một cô gái rất thành đạt ngoài xã hội nhưng nó lại thuộc tuýp người thích nội trợ cham sóc gia đình, nên niềm mơ ước của nó la mơ có mộ...

Sự tích mèo Hello Kitty

Cuộc sống của người Nhật rất tất bật. Trong thời đại công nghiệp, máy tính và tên lửa, người lớn đi làm, trẻ em đi học, cứ thế hàng ngày, hàng tuần...  Họ ít có thời gian để ý đến nhau. Cuộc sống tẻ nhạt, nhưng có lẽ họ không cảm thấy vậy, vì họ còn quá bận rộn với công việc hàng ngày. Một cô bé sống trong một gia đình điển hình như vậy. Bố mẹ đi làm thì cô bé đến trường, rất ít khi gặp nhau. Cô muốn nói chuyện nhưng không biết nói với ai. Chẳng ai có thì giờ ngồi nghe cô nói. Bạn bè cũng cuốn quýt với những ca học, một số thì mải mê với trò chơi điện tử hiện đại với hình ảnh ảo ba chiều như thật. Cô bé cảm thấy cô đơn và thu mình vào vỏ ốc. Nhưng cô cũng không được yên, vì cô rất bé nhỏ và nhút nhát nên hay bị những đứa trẻ lớp trên trêu chọc, giật cặp sách, giật tóc, đôi khi cả đánh nữa.   Một buổi chiều, khi bị nhóm bạn lớp trên lôi ra làm trò đùa, cô buồn bã đi ra công viên gần nhà, ngồi trên ghế đá và khóc. Khóc một lúc, cô ngẩng lên thì thấy một ông già đang ngồi cạnh...